• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kéo hộc tủ, định bỏ tấm thiệp mời vào trong. Thì bức hình của Phương Tiểu Kiều được đóng khung cẩn thận lại thu hết vào tầm mắt của Tần Tử Văn, cầm lấy tấm ảnh nhìn trong thoáng chốc, dứt khoát Tần Tử Văn lật úp bức hình xuống đặt vào trong hộc tủ, đóng lại.

Cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Đường Cảnh Nghi nhưng rồi anh chợt nhớ ra điện thoại của cô đã bị anh đập nát vào buổi tối hôm đó mất rồi.

Buông chiếc điện thoại xuống bàn, Tần Tử Văn mở laptop xử lí ít công việc còn dang dở.

……

“Cốc…cốc…cốc…”

Đường Cảnh Nghi vẫn còn đang mơ màng ngon giấc thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, hai mắt vẫn còn nhắm chặt, cô trở người dùng tay bịt chặt tai nhằm ngăn cản tiếng ồn.

“Nghi Nghi”

Tiếng gõ cửa ngày càng lớn hơn, còn nghe thấy cả tiếng gọi của cha Đường, Đường Cảnh Nghi mệt mỏi ngồi dậy, mắt vẫn còn đang nhắm, chân trần bước xuống giường đi thẳng ra cửa, vặn tay nắm cửa, miệng vẫn còn ngáp ngáp cô tựa đầu vào thành cửa, mi mắt mở không lên cô gục đầu.

Ông Đường cười hiền từ, đưa tay cóc vào đầu đứa con gái đang còn tham ngủ:”Mặt trời lên cao lắm rồi cô nương, dậy đi còn xuống nhà ăn sáng”

Bị cóc đến tỉnh ngủ, Đường Cảnh Nghi đưa tay ôm lấy đầu mình, mắt mở to, chu môi làm nũng:”Cha hết thương con gái rồi”

Ông Đường phì cười véo vào một bên má Đường Cảnh Nghi:”Ta không thương con thì thương ai. Vào đánh răng rồi xuống ăn sáng, từ hôm qua con đã không ăn gì rồi, nhịn nữa sẽ rất hại cho dạ dày”

Cô vốn đâu có nhịn đói, hôm qua xém chút nữa còn ngạt chết vì xương cá luôn rồi. Cũng tại hôm qua mọi người ngủ quá sớm nên không biết đấy thôi. Đường Cảnh Nghi cười dịu dàng, ôm lấy cánh tay Đường Cảnh Thanh:”Con gái biết rồi, cha xuống trước đi nha, con vào nhà vệ sinh một lát rồi xuống sau”

“Được rồi” Đường Cảnh Thanh vỗ vào tay đang nắm lấy cánh tay mình của Đường Cảnh Nghi, rồi rút cánh tay mình ra, ông từ tốn đi xuống nhà.

Nhìn theo bóng lưng cô độc đã già nua của cha lòng Đường Cảnh Nghi nhói lên, lòng man mác buồn đến hiu quạnh, cô không biết nếu như không còn có ông, cô sẽ sống như thế nào nữa đây.

Đường Cảnh Nghi xoay người đóng cửa phòng. Bây giờ mới kịp để ý, ở sofa chỉ còn lại chiếc chăn mỏng được gấp gọn, cô đoán chắc Tần Tử Văn đã đến Tần thị từ sáng sớm rồi, ngoài Phương Tiểu Kiều ra thứ có thể khiến anh đặt hết tâm tư chỉ có công việc mà thôi.

Đường Cảnh Nghi thôi suy nghĩ, cô vào nhà vệ sinh, sửa soạn lại bản thân thật tươm tất rồi sau đó mới đi xuống nhà để cùng cha Đường dùng bữa sáng.

Hai cha con loay hoay với nhau cũng chỉ kể đôi ba chuyện cũ thôi mà mới đó cũng đã hết một ngày.

Đến tối, sau khi dùng bữa xong, Đường Cảnh Thanh cũng lên phòng nghỉ ngơi, hôm nay có Đường Cảnh Nghi ở đây tâm trạng ông cũng tốt lên hẳn, ăn uống cũng được hơn. Nhìn cha như thế lòng Đường Cảnh Nghi cũng phần nào an tâm hơn.

Đêm cũng đã khuya, nhưng vẫn chưa thấy Tần Tử Văn quay trở về, lòng có chút bất an, Đường Cảnh Nghi ngồi trên sofa ở phòng khách chờ anh về. Chờ được một lúc, cuối cùng Đường Cảnh Nghi cũng nghe thấy có tiếng xe, lòng nhẹ, cô đứng lên trở về phòng.

Tần Tử Văn trên tay xách một cái túi nhỏ, đặt bước chân đầu tiên vào cửa, tuy đèn vẫn còn sáng nhưng đến một bóng người cũng không thấy, lòng anh có chút lạnh lẽo.

Đi thẳng lên phòng, vặn tay nắm cửa, vừa vào Tần Tử Văn đã thấy Đường Cảnh Nghi ngồi xem laptop trên giường, cô đến một cái liếc nhìn anh cũng không có.

Tần Tử Văn đứng quan sát cô một lúc, rồi đặt cái túi nhỏ lên bàn, cởi áo ngoài cùng cavat vắt lên sofa, nới lỏng vài cúc áo, xắn tay áo lên, anh cầm cái túi nhỏ kia lên, đi đến chỗ Đường Cảnh Nghi đưa đến trước mặt cô:”Đền cho em”

Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới chịu ngước đôi mắt trong veo của mình lên nhìn Tần Tử Văn một cái, nhưng ánh mắt này cũng chẳng mấy chóc biến thành ngạc nhiên khó hiểu mà nhìn vào cái túi nhỏ trước mặt:”Đền cái gì?”

“Điện thoại bị đập vỡ”

“À…không cần đâu. Tôi cũng chẳng gọi cho ai” Đường Cảnh Nghi cúi đầu tiếp tục nhìn vào màn hình laptop cũng không có ý sẽ nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Tần Tử Văn.

“Dù sao tôi cũng không lấy lại thứ mà mình đã quyết định mua cho người khác. Nếu em không dùng có thể vứt” Tần Tử Văn đặt cái túi nhỏ xuống giường đi rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tần Tử Văn đi rồi, Đường Cảnh Nghi mới tò mò liếc nhìn chiếc điện thoại trong cái túi nhỏ kia. Là chiếc điện thoại đời mới nhất trên thị trường.

Hiện tại cô nghĩ mua cũng lỡ mua rồi, vứt đi cũng rất phí, huống hồ không phải anh nói đền cho cô sao?

Đường Cảnh Nghi chồm đầu nhìn vào nhà vệ sinh, tuy vẻ mặt có chút bất cần nhưng cô vẫn đưa tay vào cái túi nhỏ kia lấy ra chiếc điện thoại ngắm nghía một chút.

Cũng khá tốt.

Nhưng hình như đã có người bóc ra trước rồi thì phải, mở danh bạ lên, quả là cô đoán không sai, anh đã lưu số của mình vào trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK