Lỗ hoa nhỏ bị c.ự vật to lớn của Tần Tử Văn nới c.ăng ra, Đường Cảnh Nghi cảm thấy có chút đau, cánh tay không nhịn được liền liên tục cào cáu vào tấm lưng trần của Tần Tử Văn mà không ngừng khóc:”Đau….Trướng quá… Ah bên trong trưởng quá…Tử Văn…..Đừng mà….”
Tần Tử Văn rên rỉ: “Ngoan, nhẫn nhịn chút, một lát sẽ hết đau thôi… Ah”
Tầng tầng lớp lớp thịt mềm đang hút hút cắn c.ự vật của Tần Tử Văn, dòng nước mê hoặc dường như không cần tiền mua mà chảy thẳng ra ngoài.
Những đường gần xanh như đang vỡ ra, mồ hôi dữ dội cố gắng kìm lại cơn hứng muốn được phun ra. Hai tay Tần Tử Văn nâng eo của Đường Cảnh Nghi lên, hoãn lại một vài nhịp thở, chín nông một sâu thúc vào rút ra, lúc đâm sâu còn thoáng ma sát hoa tâm mẫn cảm.
Đường Cảnh Nghi bị đâm đến cả người mềm nhũn, đôi gò bồng nhấp nhô theo nhịp điệu. Tần Tử Văn nhìn nh.ũ hoa nhảy múa trước mặt mình, không chút khách khí mà ngậm vào trong miệng, cắn m.út chơi đùa.
Từng đợt khoái cảm chiếm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Đường Cảnh Nghi không ngừng rên rỉ, vùng bụng dưới co thắt dữ dội. Cơn khoái cảm đạt đến đỉnh điểm khiến Đường Cảnh Nghi như muốn phát điên, dịch thủy không ngừng tràn ra, giữa hai chân cô giờ đã ẩm ướt nhầy nhụa.
Toàn thân Đường Cảnh Nghi bây giờ nhạy cảm đến mức chỉ cần Tần Tử Văn nhẹ nhàng đâm vào, sẽ tức khắc run rẩy co rút lại.
“A… Ưm… Tử Văn….”Đường Cảnh Nghi đưa tay nắm lấy cánh tay của Tần Tử Văn, cầu anh chậm lại một chút, nhưng chưa kịp nói thì cô đã bị anh thúc đến cong cả người đạt đến cao trào cô hét lên chói tại “A”
Tần Tử Văn thuận theo, động thân hơn chục lần, cắm đến khi Đường Cảnh Nghi rùng mình, rồi phun ra một dòng chất lỏng đặc sệt màu trắng đục thở hổn hển.
Rút c.ự vật ra khỏi cơ thể Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn ngồi dậy ôm lấy người cô đặt lên đùi mình, tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt còn đang bám trên mặt cô, thì thầm:”Ngoan, không khóc nữa”
Đường Cảnh Nghi xấu hổ chui rút vào trong ngực Tần Tử Văn, vòng tay qua eo ôm lấy người anh, đôi mắt man mát một nỗi lo mà thành lời:”Tử Văn, anh có hối hận không? Thật sự anh sẽ không bỏ rơi em sao?”
Xiết mạnh vòng eo của Đường Cảnh Nghi ép cô ngã người ra phía sau, Tần Tử Văn cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
“Nghi Nghi, anh biết trước đây anh đã làm ra một số việc khiến em không thể tin tưởng nhưng anh hứa từ nay anh sẽ thay đổi….Được không?”
Trong vòng tay ấm áp của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi khẽ gật đầu. Cô quyết định sẽ tin tưởng anh thêm một lần nữa.
Nhìn cô gái nhỏ co rút trong lòng, khóe môi treo ý cười, Tần Tử Văn xoa xoa lấy tấm lưng trần của Đường Cảnh Nghi, sau đó bế sốc người cô đứng lên.
Bị một vật thô cứng cạ xát ở vùng bụng, Đường Cảnh Nghi giật mình liên tục dùng tay đập vào vai Tần Tử Văn:”Tử Văn….đau….em không muốn nữa….”
Tán nhẹ vào đầu Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn khẽ cười:”Đi tắm….Cái đầu nhỏ của em…..Hay muốn làm tiếp?”
Đường Cảnh Nghi mặt đỏ bừng bừng không tránh khỏi xấu hổ. Cô gục đầu ôm thật chặt lấy cổ của Tần Tử Văn:”Muốn tắm”
Khóe môi lần nữa nhếch lên, Tần Tử Văn ôm Đường Cảnh Nghi vào nhà tắm, một lúc lâu sau Tần Tử Văn lại bế Đường Cảnh Nghi ra, chân tiến thẳng đến sofa đặt cô ngồi xuống, xoay người anh nhặt lại số quần áo khi nảy mặc cho bản thân mình và Đường Cảnh Nghi.
Xong xui anh cúi người hôn lấy đỉnh đầu cô:”Anh thay ga giường, em chịu khó ngồi đây một lát”
Chân bước đến bên giường, Tần Tử Văn kéo lấy ga giường mà thay một cái mới.
Xác định mọi thứ ở căn phòng này đã trở lại bình thường, Tần Tử Văn đi đến sofa bế Đường Cảnh Nghi lên đặt cô nằm xuống giường.
Sau đó Tần Tử Văn cũng leo lên giường, vươn tay ôm lấy người Đường Cảnh Nghi vào trong lòng ngực mình, cằm gác nhẹ lên đỉnh đầu của cô, tay còn lại kéo chiếc chăn phủ lấy người của cả hai.