• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Cảnh Nghi vừa mở miệng, Tần Tử Văn cả người cứng đờ mà chăm chăm nhìn cô, anh thầm nghĩ chắc mình vừa nghe lầm rồi. Nụ cười xua tan đi sự gượng gạo, anh xoay người, mũi chân hướng thẳng đến chiếc bàn trong phòng khách, anh bước đi.

Bóng lưng của Tần Tử Văn ngày càng kéo xa khoảng cách, Đường Cảnh Nghi chợt hiểu ra, lòng cũng chẳng nỡ cô rướn người tới trước, đứng phía sau lưng anh, vẻ mặt níu kéo:”Không phải anh nói muốn ăn cơm sao?”

Không tránh nổi sự ngạc nhiên, đôi mắt hoe hoe đỏ, Tần Tử Văn xoay sang nhìn Đường Cảnh Nghi giọng điệu run rẫy chứa đựng một niềm vui khôn xiết, anh xác nhận lại một lần nữa:”Thật sao?”

Khẽ gật đầu Đường Cảnh Nghi một mạch đi thẳng vào trong nhà bếp.

Môi nhếch lên đầy vẻ thâm sâu, Tần Tử Văn cúi người cầm theo tờ đơn ly hôn ở trên bàn, sau đó hướng đến phía nhà bếp, kéo ghế anh ngồi đối diện cô.

Rất nhanh cơm canh đã được người làm dọn ra đầy đủ, trả lại bầu không khí cho cả hai, tất cả người làm kể cả Cao quản gia đang đứng đó cũng lui xuống.

Say đắm nhìn Đường Cảnh Nghi từ nảy đến giờ, hiện tại chẳng còn nghe thấy tiếng va chạm của chén đũa, không khí trên bàn ăn trở nên hết sức tẻ nhạt và vô cùng im ắng, Tần Tử Văn giật mình, trộm nhìn Đường Cảnh Nghi thêm cái nữa, tay xới chén cơm chòm người tới đặt trước mặt cô:”Em ăn đi”

Sau đó anh cũng xới cho mình một chén, nhìn chén cơm mà lòng anh nặng trĩu. Đây liệu có phải là bữa cơm cuối cùng mà cô và anh có thể ngồi với nhau như thế này chăng?

Tay dằn chén cơm Tần Tử Văn, đưa đũa gắp ít cá hướng về phía chén cơm vẫn còn nguyên chưa động đũa của Đường Cảnh Nghi. Nào ngờ Đường Cảnh Nghi lại kéo chén cơm của mình ra xa rộ rõ ý từ chối Tần Tử Văn, cánh tay run run, mặt ngượng ra trông thấy, Tần Tử Văn đành bỏ miếng cá vào trong chén mình.

Cúi đầu một lúc, mi mắt chớp chớp cố để nước mắt trào ra, hài lòng Tần Tử Văn ngước đầu lên, môi nở một nụ cười trông thật giả tạo:”Nghi Nghi ăn bữa cơm thôi mà?” Không hiểu vì sao mà bỗng nhiên lời nói của Tần Tử Văn ngắt đoạn rồi dần trở nên nhỏ đi trông thấy:”Khi nảy em có thể….từ chối anh”

Chẳng nói chẳng rằng Đường Cảnh Nghi thoáng nhìn qua vẻ mặt u sầu buồn rười rượi của Tần Tử Văn mà lòng lại nhói lên từng cơn, cô cầm lấy đôi đũa cô chòm người dứt khoát gắp miếng cá trong chén Tần Tử Văn bỏ vào miệng mà nhai.

Tần Tử Văn nhìn hành động của Đường Cảnh Nghi mà không giấu nổi cảm xúc, định mở miệng nói gì đó nhưng nhìn lại khuôn mặt thờ ơ chẳng có chút cảm xúc cũng chẳng thèm để tâm đến của cô thì lại thôi. Anh đành tiếp tục cúi đầu đầy bất lực.

Cả hai bấy giờ cứ như hai đường thẳng song song vậy tuy ở rất gần nhau nhưng chẳng thể nào chạm được vào nhau, bữa cơm sáng cứ thế lặng lẽ mà trôi qua. Ăn xong Đường Cảnh Nghi đặt hai chân cố định xuống sàn nhà dùng lực đẩy chiếc ghế ra xa để tiện đứng lên.

Tần Tử Văn vẫn còn đang uống cốc nước thì giật mình, vội đặt cốc nước xuống:”Nghi Nghi khoan đã”

Nhìn anh Đường Cảnh Nghi toang đứng dậy mà nhẫn nại nán lại ít lâu dường như lòng cô cũng đang chờ đợi một điều gì đó thì phải.

Nào ngờ Tần Tử Văn lại cầm tờ đơn li hôn lên đưa đến trước mặt cô, anh trầm giọng:”Đây là đơn ly hôn luật sư vừa soạn tối qua, em xem có gì cần bổ sung không?”

Đường Cảnh Nghi thoáng nhìn qua tờ đơn ly hôn trên tay Tần Tử Văn mà lòng không ngừng run rẫy, cánh tay run run cô cầm lấy, mi mắt giật giật cô lướt một lượt nội dung trong tờ đơn, cau mày Đường Cảnh Nghi nhìn Tần Tử Văn kiên quyết mà lạnh giọng:”Về phần tài sản bỏ đi”

“Nghi Nghi, em chỉ cần bổ sung thôi, nếu không bổ sung thì em chỉ cần kí tên là được rồi. Mọi việc còn lại anh tự mình lo liệu được”

“Tần Tử Văn, tôi nói anh nghe không hiểu à? Tiền của anh ai cần chứ?” Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên đứng phắt lên quát lớn vào mặt Tần Tử Văn.

Mi mắt khẽ động, cô chớp chớp vài cái, mặt quay đi nơi khác nhanh chóng gạt đi số nước mắt vừa nhỏ xuống trên khuôn mặt mình.

“Nghi Nghi, em đừng nghĩ nhiều. Cứ quyết định vậy đi”

Hai tay xiết chặt Đường Cảnh Nghi nhìn bộ dạng vẫn rất dửng dưng của Tần Tử Văn mà lòng khó chịu cực kì, tờ đơn ly hôn trên tay cô cũng dần được nới lỏng mà rơi xuống sàn, lệ lại không kiềm chế được bờ mi hoen đỏ:”Tử Văn, ngoài chuyện này ra anh thật sự không còn gì muốn nói với tôi nữa sao?”

Giương mắt nhìn Đường Cảnh Nghi một lúc, đôi môi Tần Tử Văn bỗng treo ý cười. Kéo ghế đứng lên anh đi đến chỗ của Đường Cảnh Nghi, lòng bàn tay to lớn phủ lấy bàn tay nhỏ đang xiết chặt đầy uất giận của Đường Cảnh Nghi.

Khuôn mặt áp sát nhau, anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô nhỏ giọng:”Em tưởng anh sẽ dễ dàng ly hôn với em như thế sao? Dù bây giờ em có kí trăm tờ đơn như thế này đi nữa….” Tần Tử Văn đảo mắt nhìn xuống tờ đơn ly hôn đang nằm lăn lóc dưới sàn tiếp lời:”Nếu chúng không được đưa lên tòa án để hoàn thành thủ tục thì chúng ta mãi mãi vẫn là vợ chồng. Em muốn đi, anh sẽ để em đi, duy nhất chỉ có việc ly hôn là không thể, em hiểu chưa?”

Những lời này hình như lại có chút tác dụng đối với trái tim của Đường Cảnh Nghi cô thì phải? Không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Cố chôn vùi cảm xúc, ánh mắt nghi ngờ cô ngước nhìn anh:”Anh thức trắng cả đêm chỉ để nghĩ ra những thứ này thôi sao?”

“Không thì em nghĩ thế nào?”

“Tại sao?”

“Còn thế nào được nữa, không phải tại anh đã lỡ yêu em quá….nhiều….rồi….sao?” Chưa kịp suy nghĩ, Tần Tử Văn đã nhanh miệng mở lời, bỗng thấy ánh mắt trong veo đầy kinh ngạc, lẫn ý dò xét của Đường Cảnh Nghi dán chặt lên khuôn mặt mình, Tần Tử Văn trở nên vô cùng lúng túng mà lệch cả giọng. Tần Tử Văn tự hỏi có phải anh vừa nói sai gì đó rồi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK