Thanh xuân của cô, trái tim của cô đều bị anh lần lượt bóp nát!
Đường Cảnh Nghi nằm dài ra sàn, mắt đã khép chặt mi, nhưng lệ thì vẫn cứ rơi.
Mặt trời thì cũng đã khuất bóng, đâu đó chỉ còn lại một vệt sáng cuối ngày ở phía xa xa nơi chân trời, bầu trời vàng chóe lóe sáng bên khung cửa sổ rồi cũng dần tắt liệm đi, ngày tàn rồi chúng mang theo cả nhiệt huyết của một bầu trời trong vắt đầy nắng ấm để cùng nhau mà trốn chạy, duy nhất chỉ để lại đây một màn đêm đen tối cùng một trái tim cô độc đến não lòng.
…..
Sau khi Đường Cảnh Nghi cự tuyệt quay lưng, chỉ còn lại mình Tần Tử Văn nơi căn phòng tối, hai mắt thất thần, anh chẳng biết đâu là phương hướng.
Anh bảo vệ một người cần được quan tâm là anh sai sao?
Không phải anh đã chọn Đường Cảnh Nghi cô rồi à?
Tại sao cô vẫn không thể tin tưởng anh chứ?
Lòng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Đường Cảnh Nghi, bao nhiêu năm như thế, tại sao anh lại không thể hiểu hết được con người của Đường Cảnh Nghi cô chứ? Tại sao cô lại giận dỗi, anh cũng chưa từng có ý định sẽ phản bội cô cơ mà? Cô không thể hiểu cho Tần Tử Văn anh được một chút nào sao?
Môi mím chặt, răng va vào nhau phát ra tiếng kêu ken két đến rợn người, đôi mắt đỏ ngầu, Tần Tử Văn hất mạnh chiếc đèn ngủ trên bàn, kéo phăng chiếc chăn quăng sang một bên, anh xuống giường. Hai tay chống ngang hông, căm căm bực tức, nhìn đâu anh cũng thấy có thứ chướng mắt, tay dùng lực gỡ vài cái cúc áo, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Từng dòng nước lạnh ngắt đầy lạnh lẽo cứ thế ào ào trút xuống người Tần Tử Văn. Một hồi lâu, cuối cùng tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh cũng ngừng. Chiếc khăn quấn ngang hông, Tần Tử Văn đi ra, hình như anh đã phần nào bình tĩnh hơn rồi thì phải.
Đi đến tủ đồ, Tần Tử Văn tiện tay lấy đại cho mình một quần áo mà thay. Bước chân rong rủi, cuối cùng chân lại dừng trước phòng của Đường Cảnh Nghi, thở dài một hơi, cố lấy lại tâm trạng, khuôn mặt nở một nụ cười Tần Tử Văn vươn tay gõ cửa:”Nghi Nghi, mở cửa cho anh”
Mắt lim dim đang chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng gõ cửa còn có cả tiếng Tần Tử Văn cứ văng vẳng bên tai nó đã làm ồn đến giấc ngủ của Đường Cảnh Nghi cô, cau mày Đường Cảnh Nghi bịt chặt hai tai mình lại nhưng cơ bản chẳng có tác dụng gì cả.
Bò từ dưới sàn Đường Cảnh Nghi chống tay ngồi dậy. Đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ đờ mệt mỏi, thân thể có hơi liu xiu cô gắng đứng lên, tiện tay bật công tắt đèn, rồi bấm chặt chốt cửa, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tắm rửa xong xui, Đường Cảnh Nghi từ trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy Tần Tử Văn ngồi sẵn trên giường của mình từ khi nào, bước chân có hơi khựng lại, người dửng dưng làm như chưa thấy gì, tựa lưng vào tường cô tiếp tục lau tóc.
Tần Tử Văn thấy cô lạnh nhạt với mình như thế liền cau mày, hất mặt về phía cô:”Em có thái độ gì đấy hả?”
Nhún nhẹ vai Đường Cảnh Nghi đi đến sofa ngồi xuống, tay cầm cuốn tạp chí lật qua lật lại, cô cũng chẳng thèm để tâm hay đoái hoài đến lời của ai đó, cô cứ thản nhiên mà xem như tiếng chó sủa bên tai.
Lật tạp chí chán rồi, Đường Cảnh Nghi xoay người trực tiếp ngã lưng trên sofa:”Khi nào ra khỏi phòng nhớ đóng cửa tắt đèn, cảm ơn” Nói rồi mi mắt Đường Cảnh Nghi liền khép chặt.
Người nóng như lửa đốt, gân xanh nổi đầy trán Tần Tử Văn đi thẳng đến chỗ Đường Cảnh Nghi, đôi mắt trợn ngược một cách đầy bất lực. Nắm lấy cổ tay cô, dùng lực anh dựng người cô dậy:”Nghi Nghi, em nói chuyện cho đàng hoàng. Em học đâu ra cái thói nói chuyện với chồng mình kiểu đó. Còn thái độ hiện giờ hiện giờ là sao? Em có nên giải thích chút không?”
Liếc xéo Tần Tử Văn một cái, Đường Cảnh Nghi vặn vẹo cổ tay mình muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng rồi sức cô cũng chẳng đủ, đành phải từ bỏ, cười nhạt, cô nhìn anh:”Ai là chồng của tôi? Tôi còn tưởng mình không có chồng cơ đấy!”
“Đường Cảnh Nghi, em đừng có cái kiểu vô duyên vô cớ gây sự như thế? Mau xuống nhà ăn tối”
“Vô duyên vô cớ? Đúng tôi vô duyên vô cớ! Cho nên anh đừng quan tâm tới tôi làm gì. Thời gian quan tâm tới tôi, anh để dành nó đi quan tâm cho tình cũ của mình tôi thấy còn có ý nghĩa hơn đó” Đường Cảnh Nghi cố giữ cho bản thân mình thật mạnh mẽ, giờ phút này dù là một giọt nước mắt nó cũng không được phép rơi xuống.
Đôi mắt đỏ rực, cánh môi run run, Tần Tử Văn một lực đè mạnh Đường Cảnh Nghi xuống sofa gằng giọng dọa người:”Đường Cảnh Nghi em đừng có cái kiểu ăn nói không biết chừng mực. Em đừng tưởng anh không dám làm gì em”
Nhìn cánh tay ngày càng thêm lực của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi cười nhạt:”Muốn đánh sao?” Môi mím chặt, ánh mắt cực kì nghiêm túc Đường Cảnh Nghi hếch một bên mặt mình đến gần Tần Tử Văn cương nghị:”Mặt đây, anh đánh đi”
“Đường Cảnh Nghi” Tần Tử Văn giận nóng cả mặt hét lớn.
Trước thái độ của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi bỗng phì cười, cô cười một tràn lớn như chưa từng được cười, nhưng một giây sau đó mặt cô lại nghiêm túc đến bất cần:”Không dám sao? Tôi còn tưởng anh ghê gớm thế nào cơ đấy, hóa ra cũng chỉ được như thế. Xuống khỏi người tôi đi, mùi hương của tình cũ anh đúng là rẻ tiền, đừng để nó quấy bẩn cơ thể tôi”