Giận quá, Tần Tử Văn dùng tay còn lại kéo người cô lên giữ trọn, khóa chặt cô trước mặt mình:”Đường Cảnh Nghi”
Đường Cảnh Nghi đứng đối diện Tần Tử Văn, lòng đầy giận dữ, cô chất vấn:”Tần Tử Văn, anh nói anh làm việc cả ngày mệt mỏi sao? Vậy anh cho tôi hỏi ngày nay anh đã làm gì mà mệt mỏi? Ở bên cạnh tình cũ, ôm cô ta vào lòng nằm trên giường ngủ cả một ngày sao? Anh nói tôi kiếm chuyện gây sự? Tôi gây sự thế nào anh nói tôi nghe xem? Không nhẽ ý anh là tôi phải cười cười nói nói, ôm ôm ấp ấp với người chồng yêu dấu của mình khi mà anh ta vừa từ chỗ tình cũ về sao? Tần Tử Văn ai mới là người đang từng bước đạp đổ tình cảm trong mối quan hệ của chúng ta? Tôi hay là anh?”
Nhìn Tần Tử Văn cứng người mà ngây ra đó, mày nhíu lại, Đường Cảnh Nghi với thái độ dửng dưng lạnh nhạt đến khó chịu đầy chán ghét, cô nhìn chằm chằm vào cánh tay run rẫy đang giữ chặt cổ tay mình vỗ nhẹ:”Nếu không thể trả lời được thì đừng cố”. Dường như vừa mới được khai sáng điều gì đó, Đường Cảnh Nghi cười khẩy tiếp lời:”À mà thôi anh cũng không cần trả lời tôi làm gì, tính ra thì kể từ lúc mà anh nói dối tôi, lời nói của anh đối với tôi cũng chẳng còn có chút giá trị nào nữa rồi. Còn bây giờ yêu cầu anh thả tay tôi ra”
Đứng trước sự cứng cõi của Đường Cảnh Nghi bấy giờ, Tần Tử Văn bỗng nhiên lại thấy rùng mình, trong trí nhớ của Tần Tử Văn anh, Đường Cảnh Nghi cô chưa bao giờ dùng thái độ như thế này để đối đãi với anh cả, đôi mắt chớp chớp, cố lãng tránh vấn đề, mi mắt rủ xuống, anh trầm giọng:”Không thả”
Gắng che giấu mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, làm ra vẻ mặt vô cùng bình tĩnh Tần Tử Văn hạ mình xuống nước:”Nghi Nghi, khi nảy là do anh suy nghĩ nông cạn, quá lời làm em tổn thương. Em cho anh xin lỗi được không? Hiện tại anh thấy em cũng đang mất bình tĩnh, đợi khi nào em thấu đáo mọi chuyện thì chúng ta nói chuyện tiếp. Còn bây giờ khuya rồi ở nhà đi”
“Tần Tử Văn, tôi biết rõ bản thân mình đang nói những gì. Người mãi chẳng thể thấu mọi chuyện chỉ có mình anh mà thôi”
“Còn nhà sao?” Nghiêng đầu, mắt đảo nhanh Đường Cảnh Nghi nhìn xung quanh một lượt mà lòng gượng cười:”Đây là nhà tôi à? Không! Đây vốn dĩ chỉ là một mái nhà tạm bợ do tôi tự ảo tưởng nên mà thôi! Bây giờ người mà anh thầm nhớ đợi mong đã về rồi, tôi cũng nên trao trả lại cho chủ nhân của nó chứ? Kẻo người ta nhìn vào lại nói tôi mặt dày vô sỉ chiếm đoạt hạnh phúc của người ta”
Không chút lưu tình, lời của Đường Cảnh Nghi như một mũi tên lao thẳng và trong thâm tâm của Tần Tử Văn, nó moi hết tất cả nhưng gì anh đã có tình che đậy, nó lấy đi cả những gì mà anh đã cố gắng với hi vọng giữ gìn, cả người Tần Tử Văn run lên từng cơn, trái tim co thắt dữ dội, khi mà mi mắt rủ xuống cũng vừa đúng lúc nó lại được điểm thêm một giọt lệ cay, cánh môi mấp máy:”Nghi Nghi, là do anh có lỗi với em. Em….liệu có thể bỏ qua lần này cho anh được không?
Nhìn Tần Tử Văn, lòng Đường Cảnh Nghi có chút dao động, nhưng rồi cô lại sợ, nếu mình mềm lòng cho anh thêm một cơ hội nữa thì nó cũng đồng nghĩa với việc cô đang tự vạch trái tim mình ra để chờ ngày anh đến sát thêm ít muối.
Có lẽ đến thời điểm hiện tại trái tim cô nó cũng đã đủ vụn vỡ rồi, nó vỡ vụn đến nổi chẳng còn nơi nào để chấp vá được nữa.
Thôi thì cứ tàn nhẫn với nhau một lần và giải quyết hết tất cả, Đường Cảnh Nghi xiết chặt cánh tay, kiên định ý chí cô mở lời:”Tần Tử Văn, anh không có tư cách để mở miệng xin tôi thêm cơ hội, vốn dĩ tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi nhưng năm lần bảy lượt anh vẫn quyết định giấu tôi, anh xem tôi như một đứa trẻ con mà dùng lời ngon ngọt dỗ dành, điều khiển suy nghĩ và tầm nhìn của tôi theo đúng dụng ý lòng anh. Vậy bây giờ anh bảo tôi tin anh, tôi tin anh thế nào nữa đây?”
Hai mắt đỏ ngầu, cánh tay nới lỏng, Tần Tử Văn gần như quỳ rạp xuống sàn, anh níu lấy cánh tay cô nỉ non:”Nghi Nghi, một lần nữa thôi. Sau này chuyện gì liên quan tới cô ấy anh đều sẽ thành thật với em, được không? Nghi Nghi, em đừng bỏ lại anh mà”
“Còn có sau này nữa sao?”Đường Cảnh Nghi cười khẩy lí nhí trong miệng.
Mi mắt cụp xuống, Đường Cảnh Nghi cố nén lòng mà nhìn Tần Tử Văn đang quỳ dưới chân mình:”Tần Tử Văn, anh còn nhớ lần trước anh đã nói gì không? Anh nói “Nếu lần nữa anh làm tổn thương tôi, anh sẽ để tôi đi” không phải sao? Anh nhìn xem bây giờ trên người tôi còn chỗ nào là không chứa đầy thương tích?” Đường Cảnh Nghi xắn quần áo của mình lên để lộ ra những vết xước do móng tay cào cấu, cô nhìn anh cười nhạt:”Nhưng anh biết không những thứ này không là gì so với trái tim của tôi cả”
Nhìn số vết thương trên người Đường Cảnh Nghi, cánh tay run run Tần Tử Văn cố chạm vào, đầu liên tục lắc, nước mắt chảy dài Tần Tử Văn cố bám lấy cô:”Nghi Nghi, trước giờ anh chưa từng xin em bất cứ một điều gì cả. Lần này anh xin em…..Anh xin em có được không? Xin em đừng nhẫn tâm bỏ lại anh như thế!”