Muốn rượu
Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi vừa đặt chân vào trong nhà hàng, đã thấy Vương Tuấn Kiệt đứng ở cửa lớn đón tiếp khách.
Giữ trên môi nụ cười, Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi đứng trước mặt Vương Tuấn Kiệt, tay Tần Tử Văn vươn ra ngõ ý:”Cậu về rồi?”
Vương Tuấn Kiệt có hơi ngẩn người mà nhìn vào cánh tay đang vươn tới của Tần Tử Văn, ba năm không liên lạc, ba năm đủ để tình cảm có thêm khoảng trống, rõ ràng trước đây anh và Tần Tử Văn không khách sáo với nhau như thế.
Nụ cười đã sượng, Vương Tuấn Kiệt cố trấn an bản thân mà giữ dáng vẻ thoải mái, một tay đưa ra đáp lại lời ngõ ý muốn bắt tay của Tần Tử Văn, tay còn lại đập đập vào bắp tay Tần Tử Văn, môi mỏng buông đôi ba lời:”Tử Văn, từ khi nào cậu khách sáo với mình như thế?”
Đứng trước lời nói vừa rồi của Vương Tuấn Kiệt, Tần Tử Văn cũng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, hai cánh tay cũng nhanh chóng mà buông ra.
Ánh mắt của Vương Tuấn Kiệt tiếp tục lại rơi trên người Đường Cảnh Nghi đang đứng cạnh Tần Tử Văn, nhìn cô anh cũng phải cảm thán mà thầm khen. Ba năm không gặp cô quả là xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tay vươn tới trước mặt Đường Cảnh Nghi, Vương Tuấn Kiệt lịch sự mỉm cười:”Ba năm không gặp, em đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều”
Đường Cảnh Nghi khẽ vươn tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Vương Tuấn Kiệt:”Anh cũng điển trai không kém”
Tuy không thân thiết cho lắm, nhưng Đường Cảnh Nghi cũng không lạ gì Vương Tuấn Kiệt, trước đây hay bám theo Tần Tử Văn, cũng không ít lần cô có gặp qua anh, nếu so với Tần Tử Văn thì Vương Tuấn Kiệt rõ ràng không điển trai bằng, nhưng để nói về độ ấm áp chiều chuộng phái nữ thì có lẽ không ai có thể so với Vương Tuấn Kiệt. Theo như những gì Đường Cảnh Nghi cô từng được tiếp xúc qua, thì anh là một người đàn ông hết sức dịu dàng, đối với chị em phái nữ anh đều hết sức ga lăng. Và cũng không ngại điên cuồng với một điều gì đó.
Vương Tuấn Kiệt này cô chấm điểm chín nhé!
Một điểm còn lại….Cô trừ đi vì anh không phải là người cô yêu.
Ánh mắt của sự tử tế lỡ va vào nhau, cái bắt tay của Đường Cảnh Nghi và Vương Tuấn Kiệt có hơi kéo dài hơn bình thường một chút.
Tần Tử Văn đứng bên cạnh, thấy sự thân mật hơi quá mức của vợ và bạn thân mình thì không được thoải mái cho lắm, tinh thần còn có phần hơi bứt rức, mắt không thể tách rời mà cứ chằm chằm nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia.
Lòng ngực vô cùng khó chịu, không thể nhịn được nữa, Tần Tử Văn cố cười, anh trực tiếp bước đến, nhẹ nhàng lịch sự mà tách hai bàn tay kia ra, cánh tay dịu dàng nắm lấy cổ tay của Đường Cảnh Nghi, rồi quay sang Vương Tuấn Kiệt:”Quên nói với cậu. Nghi Nghi hiện tại là vợ của mình”
Vương Tuấn Kiệt khẽ cười:”Mình biết, ngày cưới của hai người báo chí trong và ngoài nước đều đưa tin rất nhiều! Hiện tại nhìn hai người mình lại bắt đầu nghi ngờ về tính xác thực của số tin tức kia nữa kìa”
Trong lời của Vương Tuấn Kiệt dường như còn chứa đựng một ẩn ý nào đó, mi mắt Tần Tử Văn cụp xuống.
Không lẽ Vương Tuấn Kiệt muốn ám chỉ đến việc Tần Tử Văn ngay từ đầu đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này?
Nhưng tại sao?
Không khí ngượng ngạo bao trùm lấy tất cả, Đường Cảnh Nghi dường như cũng cảm nhận được gì đó mà mở lời cắt ngang, xua tan đi bầu không khí hiện tại:”Tuấn Kiệt, anh tiếp khách trước đi, tụi em vào trong trước…Lát nữa có gì chúng ta nói chuyện sau nhé!”
Không đợi Vương Tuấn Kiệt đồng ý, Đường Cảnh Nghi đã dùng sức kéo Tần Tử Văn rời đi, nhường chỗ cho những vị khác tiếp theo.
Vào bên trong, Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi chọn cho mình một chỗ ngồi mà yên vị.
Trên tay bê rất nhiều đồ uống, phục vụ đi đến chỗ hai người. Cổ họng cũng có chút khát, Đường Cảnh Nghi vươn tay ra định cầm lấy ly rượu vang thì bị Tần Tử Văn chặn lại, đặt vào một cốc nước lộc. Rồi quay sang mỉm cười nhìn người phục vụ, Tần Tử Văn bê lấy một ly rượu đung đưa mở lời:”Cảm ơn”
Sau khi người phục vụ cúi đầu rời đi, Đường Cảnh Nghi mới xoay sang nhìn Tần Tử Văn vẫn còn đang nhăm nhi chút rượu khó chịu mà cau mày:”Tử Văn, tại sao em phải uống nước lộc còn anh thì lại được uống rượu?”
Dừng lại động tác thưởng rượu, Tần Tử Văn véo nhẹ lấy chóp mũi của Đường Cảnh Nghi dỗ ngọt:”Ngoan đi, uống rượu không tốt cho sức khỏe”
“Anh vẫn đang uống đó thôi?” Đường Cảnh Nghi nói rồi liền nhanh tay đặt cốc nước lộc lên bàn, tay còn lại đưa tay lên cao ý muốn gọi phục vụ đến.
Tần Tử Văn nắm vội lấy cánh tay Đường Cảnh Nghi khóa chặt, miệng vẫn còn ít rượu anh cúi người chạm nhẹ vào môi cô, rượu từ từ được rót từ miệng anh sang cổ họng Đường Cảnh Nghi, mắt đảo ngược Đường Cảnh Nghi bị ép phải nuốt trọn hết số rượu đó vào trong.
Nhả cánh môi của Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn đưa tay lau đi vài giọt rượu vẫn còn động lại ở khóe môi của Đường Cảnh Nghi:”Không phải anh đã nói rượu không tốt cho cơ thể sao? Còn bướng như thế?”
Mặt Đường Cảnh Nghi đã đã ửng hồng, cô xua đi cánh tay của Tần Tử Văn còn trên khóe môi mình, miệng lắp bắp:”Anh lưu manh vừa thôi”
“Ngoan, uống nước của em đi. Nếu còn ương ngạnh anh không ngại việc sẽ đút cho em lần nữa đâu”
Tần Tử Văn cố cầm lấy cốc nước lộc đưa đến trước mặt Đường Cảnh Nghi mà trêu ghẹo. Đường Cảnh Nghi mặt đỏ bừng bừng, vội giành lấy cốc nước trong tay Tần Tử Văn một hơi uống sạch, hơi thở dồn dập cô đưa tay đến trước mặt phất phất cho hạ hỏa.
Đặt ly rượu lên môi nhắm nháp vài ngụm, mắt Tần Tử Văn để trên người Đường Cảnh Nghi mà khẽ cười.