Tất cả cử chỉ lẫn lời nói của Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi đều thu hết vào tầm mắt của ông bà Tần đang đứng ở cửa. Ông Tần nhìn sang khuôn mặt ngạc nhiên của vợ mình cười hiền từ, ghé vào tai bà, ông nói nhỏ:”Bà xem vợ chồng nó vốn chẳng có chuyện gì cả. Lần này bà lại tốn công lo sợ vô ích rồi”
Mắt chăm chăm nhìn Tần Tử Văn, trầm ngâm một lúc dường như lòng bà Tần vẫn còn có nghi ngờ, nghiêng đầu bà hỏi chồng mình:”Ông có nghĩ là tụi nó đang cố tình đóng kịch trước mặt mình không?”
“Bà lại khéo đùa” Ông Tần bỗng nhiên cười ồ lên, dù sao cũng là người từng trãi, lại là đàn ông với nhau, hơn nữa Tần Tử Văn cũng là con trai của ông, thằng bé suy nghĩ ra sao tính tình thế nào ông còn không rõ sao?
Nghe thấy tiếng cười Tần Tử Văn đang đứng lên thì dừng lại hành động cùng Đường Cảnh Nghi hướng mắt ra cửa. Ông bà Tần bị phát hiện thì nhanh chân đi vào trong mà ngồi xuống sofa, bà Tần nhích tới chỗ Đường Cảnh Nghi, thấy Tần Tử Văn vẫn chưa đi bà ngước lên nhìn anh:”Tử Văn con còn đứng đó sao? Đi lấy thuốc rửa vết thương cho vợ con đi”
Giật mình Tần Tử Văn nhìn mẹ mình:”Dạ” Bỏ bàn tay Đường Cảnh Nghi ra Tần Tử Văn nhanh chống đi lấy thuốc.
Nhân lúc Tần Tử Văn rời đi, bà Tần nắm lấy hai bàn tay của Đường Cảnh Nghi thủ thỉ:”Nghi Nghi, thằng bé nó có ức hiếp con không?”
Đường Cảnh Nghi liền lắc lắc đầu:”Không có đâu mẹ”
“Vậy sao lúc sáng mẹ còn nghe hai đứa đòi ly hôn, cha mẹ đã phải tức tốc qua đây xem sao nhưng chờ mãi đến bây giờ hai đứa mới chịu về. Mẹ còn tưởng hai con đi ra toà nữa kìa. Mà Nghi Nghi con nhỏ đó con tính thế nào? Mẹ thấy Tử Văn nó không đáng tin đâu”
Ông Tần ngồi kế bên nhìn vợ mình đa nghi mà không khỏi lắc đầu bất lực. Đúng là có nói thế nào bà nhất quyết vẫn theo ý mình.
Có chút bất lực Đường Cảnh Nghi nhìn qua phía ông Tần, môi khẽ mỉm cười rồi cô nhìn xuống hai bàn tay đang bị mẹ Tần nắm lấy của mình, khẽ rút tay ra, cô đặt lên trên vỗ vỗ tay bà:”Mẹ, lúc sáng tại vì tụi con nóng giận nên mới nói thế thôi. Tử Văn và cô ấy không còn gì với nhau cả. Mẹ yên tâm đi ạ”
Suy nghĩ một lúc bà Tần vẫn không chịu được liền nói:”Không được, mẹ phải đi gặp con nhỏ đó”
Đường Cảnh Nghi không đồng tình liền lập tức ngăn bà lại:”Mẹ không cần đâu, không cần thật mà”
Bà Tần nhăn mày:”Mẹ nói này, lời đàn ông nói con đừng tin hết, con đúng thật là nó chỉ vừa dỗ ngọt vài câu con đã mềm lòng rồi, sau này nó sẽ ỉ lại vào việc con tin nó mà làm càn cho xem”
“Không có đâu mà mẹ”
“Con cứ chủ quan, trước mặt nó đối tốt với con nhưng sau lưng nó thế nào ai biết được. Con phải đề phòng không được khinh địch nghe chưa”
“Mẹ….Con là con trai của người, người không tin tưởng con được chút nào sao?” Trên tay cầm hộp hộp y tế Tần Tử Văn đi tới chỗ của Đường Cảnh Nghi, vừa lúc nghe thấy bà Tần nói xấu mình mà lên tiếng.
Nói rồi Tần Tử Văn liền ngồi xuống sofa, tự nhiên tách Đường Cảnh Nghi ra khỏi bàn tay của mẹ mình, rồi anh đỡ người cô xoay về phía mình, sau đó dùng tay nhẹ nhàng đặt chân cô lên đùi mình, tay thuần thục dùng thuốc rửa vết thương ở đầu gối của cô, nhìn cô nhăn mày Tần Tử Văn nhỏ giọng:”Em ráng nhịn chút, sắp xong rồi”
Nhìn thấy con trai mình tận tâm chăm sóc Đường Cảnh Nghi như thế, lòng bà Tần cũng có chút buông bỏ nghi hoặc, nhưng miệng thì vẫn không quên càm ràm:”Tin con sao? Tử Văn con đang mơ đó à! Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra chỉ có mình con bé ngốc này mới dám tin tưởng con thêm lần nữa thôi”
Ánh mắt trầm ngâm, Tần Tử Văn thoáng dừng lại động tác ở tay, anh ngước lên nhìn mẹ mình:”Mẹ….Con biết bản thân phải nên làm thế nào để không khiến vợ con tổn thương. Mẹ cứ yên tâm đi, con dâu của mẹ sẽ không xây xướt miếng thịt nào đâu mà mẹ lo, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì lúc đó mẹ cứ đến tìm con tính sổ là được, tuyệt đối con sẽ không trốn tránh”
Tần Tử Văn nói xong lời trong lòng, lại tiếp tục cúi đầu xử lí vết thương cho Đường Cảnh Nghi, thấy anh có chút trầm buồn Đường Cảnh Nghi vương tay nắm lấy lòng bàn tay anh, mỉm cười giống như đang an ủi. Tay bị nắm lấy Tần Tử Văn ngước lên nhìn thấy nụ cười của Đường Cảnh Nghi trong lòng liền nhẹ hẳn, mi mắt khẽ chớp anh mỉm cười.
Bà Tần quan sát thấy hành động của hai vợ chồng thì đã tuyệt đối tin tưởng. Có lẽ bà đã lo lắng quá nhiều rồi, nhưng có một số việc bà vẫn nên hỏi rõ:”Tử Văn, vậy còn con bé đó con định sẽ giải quyết thế nào? Mẹ không đồng ý với việc con để nó ở bệnh viện để chăm sóc”
“Hiện tại con chưa thể làm gì cả, trước mắt cứ để cô ấy lại bệnh viện đi, sau khi xác định rõ ràng một số việc con sẽ giải quyết sau. Còn nếu mẹ muốn làm gì đó thì tùy mẹ, chỉ cần mẹ cân nhắc nặng nhẹ là được rồi” Nói với mẹ mình xong, Tần Tử Văn dán nốt miếng băng keo vào hai đầu gối của Đường Cảnh Nghi rồi dịu giọng:”Xong rồi, lát nữa lên phòng anh thay băng trên vai cho em luôn”