Đường Cảnh Nghi run rẩy bước tới, cắn chặt môi ngăn bản thân không được khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã:”….Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
“Tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, cần được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi vài ngày. Tôi không xác định được khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn…” Đường Cảnh Nghi che miệng, cả khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt, bởi vì quá kích động mà yếu ớt ngã xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm nói:”Cảm ơn…”
Cuối cùng, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn, cả thế giới chỉ còn lại một màu đen tối kịt. Ý thức cô mê man, cả cơ thể chìm trong bóng tối vô tận.
…..
Đường Cảnh Nghi ở bệnh viện ba ngày mà Tần Tử Văn vẫn chưa tỉnh lại.
Đường Cảnh Nghi ngày đêm cứ như người mất hồn không ăn không uống cả người đờ đẫn cô ngồi bên cạnh Tần Tử Văn hết lau người cho anh, lại trầm ngâm ngồi nhìn anh thật lâu thật lâu, hết kể chuyện này lại kể đến chuyện kia, dù cha mẹ hai bên có khuyên ngăn thế nào cô cũng nhất quyết không nghe, cô cứ ngồi ở đó, ngồi bầu bạn cùng với anh, ngồi chờ để được nhìn thấy anh tỉnh lại.
Thêm hai ngày nữa trôi qua, sức khỏe của Đường Cảnh Nghi ngày càng yếu đi. Ấy vậy mà cô vẫn nhất quyết một mực ở lại bên Tần Tử Văn để chăm sóc cho anh. Lúc anh tỉnh lại thì cô đang nắm tay anh và ngủ thiếp đi bên cạnh. Bàn tay còn lớn hơn so với khuôn mặt gầy kia nhiều, cằm cũng trở nên nhọn hơn.
Ngón tay Tần Tử Văn giật giật, Đường Cảnh Nghi phản xạ có điều kiện mà rời giường nhìn túi truyền nước biển, phát hiện còn hơn một nửa liền yên tâm mà nhắm mắt lại. Một lát sau dường như cô mới nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Văn đang nằm trên giường bệnh.
Đối diện với ánh mắt Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi đột nhiên đứng lên, cô cũng quên bấm chuông, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa gọi to:”Bác sĩ….Bác sĩ”
Tần Tử Văn nhìn thấy cô như vậy, khóe môi nhếch lên.
Sau khi kiểm tra xong, các nhân viên y tế căn dặn Đường Cảnh Nghi những điều cô nên chú ý, sau đó lần lượt đi ra ngoài.
Đường Cảnh Nghi trở về, thấy Tần Tử Văn đang mở to mắt ra nhìn mình, mỉm cười cô đi đến chỗ anh hỏi han:”Anh….. Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Tần Tử Văn tạm thời không nói được, chỉ chớp mắt.
“Chỗ nào vậy?” Đường Cảnh Nghi khẩn trương mà đi sờ chân và tay của Tần Tử Văn.
Đón ý hùa Tần Tử Văn liền chu bờ môi của mình lên chớp chớp mắt. Đường Cảnh Nghi nhìn của anh, chỉ cảm thấy máu mình đang sôi trào. Nhưng cuối cùng lại quy hàng, cô chòm người tới cúi đầu chạm khẽ lên môi anh mà hôn.
Khóe môi Tần Tử Văn nhếch lên, ngón tay giật giật, Đường Cảnh Nghi nhìn thấy liền vươn tay đặt lên lòng bàn tay anh chủ động nắm lấy.
Tần Tử Văn sau đó được chuyển sang phòng bệnh thường, may mắn thay sức khỏe của anh hồi phục cũng rất nhanh, Đường Cảnh Nghi ở bệnh viện chăm sóc cho anh hơn hai tháng, bác sĩ quan sát thêm một tuần nữa là đã có thể xuất viện. Đứng bên cạnh bác sĩ, Đường Cảnh Nghi gật đầu, cố ghi nhớ những điều cần chú ý.
Sau khi bác sĩ rời đi Đường Cảnh Nghi ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Văn, nhìn anh đang chăm chú làm việc trên màn hình máy tính một lúc. Tay cầm quả táo lên cô ngồi gọt vỏ. Sau khi gọt xong cô cắt thành từng miếng. Rồi dùng tăm xỉa răng cắm vào rồi đưa đến bên miệng Tần Tử Văn.
Tần Tử Văn không há mồm.
Đường Cảnh Nghi nhìn anh:”Không ăn sao?”
Tầm mắt Tần Tử Văn chuyển từ máy tính sang mặt cô:”Dùng miệng đút đi”
Đường Cảnh Nghi:”…”
Đường Cảnh Nghi đỏ mặt, cầm miếng táo muốn xoay người đi. Nhưng nhớ tới bộ dáng cả người đầy mồ hôi, đau đến mức cắn chặt răng lúc rèn luyện phục hồi chức năng, cô lại nhịn không được mềm lòng.
Đường Cảnh Nghi cắn miếng táo kia thành từng khối nhỏ, sau đó tiến gần đến môi anh. Tần Tử Văn giữ lấy gáy cô, sau đó ngậm lấy đôi môi và miếng táo trong miệng cô. Môi răng quấn quýt, anh mạnh mẽ mút miếng táp trong miệng và hơi thở thơm ngọt của cô.
Đường Cảnh Nghi bị anh hôn đến tay chân nhũn ra, toàn bộ nửa người trên ghé vào trong lòng ngực anh, nhẹ giọng kêu:”Tử Văn….” Tần Tử Văn buông cô ra, liếm môi:”Rất ngọt”
Cũng không biết anh đang nói miếng táo hay là Đường Cảnh Nghi.
Khuôn mặt Đường Cảnh Nghi đỏ bừng, cầm táo đi không cho anh ăn, bản thân ăn sạch toàn bộ.
Đến chiều hai người ăn xong cơm, Đường Cảnh Nghi lau người qua cho Tần Tử Văn rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Mới vừa tắm rửa xong, Tần Tử Văn gõ cửa nhà vệ sinh:”Anh muốn đi vệ sinh”
Đường Cảnh Nghi quấn chặt khăn tắm, sau đó mới đi đến cửa. Tần Tử Văn ôm cô, hơi thở của anh phả vào cổ cô:”Anh không đi được”
Đường Cảnh Nghi dùng sức nâng anh, nhịn không được mà nghi ngờ hỏi:”Chẳng phải ban ngày anh vẫn đi rất tốt à?”
Tần Tử Văn đóng cửa nhà vệ sinh lại, giọng nói khàn khàn:”Trướng đến mức đi không nổi”
Đường Cảnh Nghi cúi đầu nhìn, quần của Tần Tử Văn đã căng phồng lên thành một cái bao lớn, phình phình.
Tần Tử Văn cúi đầu hôn Đường Cảnh Nghi, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động mạnh mẽ, ngực anh nóng bỏng, sự nóng rực trong hốc mắt hóa thành hơi nước. Trong nháy mắt ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Đường Cảnh Nghi. Gương mặt cọ vào cổ của cô.
Đường Cảnh Nghi chỉ cảm thấy trên cổ mình có cảm giác ướt át, một lát sau, môi lưỡi của Tần Tử Văn lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, đầu lưỡi khế ****, *** hôn.
Đường Cảnh Nghi bị hôn đến không thở nổi:”Tử Văn…..”Cô duỗi tay kéo góc áo anh, lời nói run run:”Bác sĩ nói sức khỏe anh chưa ổn định không được vận động mạnh, không được….. Không thể….”
“Anh biết……” Hơi thở của Tần Tử Văn vô cùng nóng, anh trắn trọc mút hôn cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da cô, nhẹ nhàng in độ ấm nóng bỏng kia lên:”Cứ như vậy một lát đi”
Đầu ngón tay của Đường Cảnh Nghi run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh. Đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào. Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.