Nhìn xuống chậu nước vẫn còn đặt ở đó, Tần Tử Văn đi đến bê chậu lên nước đi vào nhà vệ sinh đổ nước ra, giặt qua chiếc khăn treo lên rồi anh mới qua trở lại phòng. Leo lên giường, Tần Tử Văn chui vào trong chăn vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Cảnh Nghi mà chợp mắt.
…..
Mười giờ tối, tại khách sạn Diễm Xích.
Phương Tiểu Kiều đứng trước cửa khách sạn, ngước đầu nhìn bao ánh đèn rực rỡ qua khung cửa sổ, tay xiết chặt túi xách, thở dài một hơi, dứt khoát đi vào bên trong. Tay cầm thẻ phòng cô, hướng đi quen thuộc rất nhanh chóng cô ta đã đứng trước cánh cửa có số phòng 207.
Cánh cửa phòng vừa mở, bên trong tối om, nhưng đâu đó vẫn phản phất một hương thơm quen thuộc. Ánh trăng mờ ảo lọt vào trong khung cửa, ánh sáng hiu hắt nồng đượm khí trời làm cho con người ta hưng phấn đến lạ, từ đằng sau một lực tay vòng qua eo của Phương Tiểu Kiều mà bao trọn. Đầu cúi vào hõm cổ, Vương Tuấn Kiệt cắn mạnh một cái rõ đau:”Em có biết tôi nhớ cơ thể của em đến phát điên rồi không?”
Vương Tuấn Kiệt rõ biết quan hệ giữa mình và Phương Tiểu Kiều chỉ là quan hệ xác thịt và lợi ích, nhưng bản thân anh lại không thể nào ngừng yêu cô gái này.
Ba năm trước lần đầu tiên anh gặp cô là ở buổi tiệc sinh nhật của Tần Tử Văn. Thật không biết diễn tả cảm xúc chính xác của hắn lúc đó là thế nào nhưng có thể hiểu một cách đơn giản là vừa gặp đã yêu. Lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm để tỏ tình Phương Tiểu Kiều nhưng không ngờ lại bị từ chối vì cô đã có người trong lòng, hai lần sau đó hắn cũng bị cô từ chối nốt vì cô đã là bạn gái chính thức của Tần Tử Văn, và đương nhiên ngoài hắn và Phương Tiểu Kiều ra thì không một ai biết đến thứ tình cảm hèn mọn này, kể cả Tần Tử Văn cũng vậy.
Sau đó vì không thể chịu được cảnh ngày ngày bạn thân mình cùng người con gái mình yêu ở bên nhau cười cười nói nói, ôm ôm ấp ấp hạnh phúc không rời. Cuối cùng hắn quyết định sẽ ra nước ngoài để tìm cách nguôi ngoai trái tim mình.
Bên nước Anh ổn định ba năm, được sự hỗ trợ từ gia đình anh đã tự lập một công ty riêng cho mình. Tưởng rằng mọi chuyện đều sẽ trở thành quá khứ mà rơi vào lãng quên. Ấy vậy mà mấy tháng trước Phương Tiểu Kiều lại tìm đến hắn, nói rằng muốn ở bên cạnh Vương Tuấn Kiệt hắn.
Ban đầu hắn cứ ngỡ cô đã nhận ra tình cảm thật của mình nên mới tìm đến hắn. Ngờ đâu sự thật lại phủ phàng.
Phương Tiểu Kiều tìm đến hắn chỉ vì ả ta đã nghe được đâu đó trong nội bộ của Tần thị một số thông tin sai lệch nhưng vì quá vội vàng mà quên kiểm tra tính xác thực. Cô ta sợ Tần thị sụp đổ, sợ Tần Tử Văn trắng tay, sợ bản thân phải cùng anh chịu khổ, nhưng cô ta đâu biết rằng Tần Tử Văn xưa nay vốn là người cực kì nghiêm khắc và cẩn thận trong từng công việc nhỏ, vì vậy việc Tần thị phá sản, Tần Tử Văn bại trên thương trường là một việc nếu có xảy ra đi chăng nữa thì cũng chỉ là một xác suất rất nhỏ. Ấy vậy mà cô ta lại nghe ở đâu đó để rồi tin đến xái cổ, mà rời bỏ anh để tìm đến Vương Tuấn Kiệt như một chiếc phao cứu sinh.
Còn Vương Tuấn Kiệt tuy hắn biết hết tất cả nhưng vì yêu mà không nhịn được, hắn đã ngay lập tức cùng trợ lý của mình bay về lại Trung Hoa để đón cô ta xuất cảnh.
Ngày ngày ở bên cạnh cô ta, Vương Tuấn Kiệt luôn dặn lòng chỉ cần bản thân mình yêu cô ta là đủ, còn đối với lòng cô vị trí của hắn thế nào cũng chẳng quan trọng chỉ cần cô chịu ở lại bên hắn là được rồi.
Nhưng mà ai biết được chứ, lòng người vậy mà dễ đổi, vào một ngày nắng đẹp ở nước anh, tin tức từ quê nhà truyền đến trên màn hình TV là lễ cưới của Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi. Lúc ấy Phương Tiểu Kiều mới ngộ ra tin tức lúc trước mình nghe được đều là giả. Trùng hợp Đường Cảnh Nghi lại cưới Tần Tử Văn. Tất cả mũi súng bấy giờ cô ta đều chỉa thẳng vào người con gái tên Đường Cảnh Nghi. Cô ta chắc chắn chính Đường Cảnh Nghi đã tung ra tin tức giả để cô rời đi, sau đó mưu đồ cướp Tần Tử Văn.
Hận thù bộc phát, cô ta một mực tìm cách quay trở về, mục đích chính là giành lại Tần Tử Văn từ tay của Đường Cảnh Nghi.
Nhưng trước mắt cô ta lại vướng víu với Vương Tuấn Kiệt, biết rõ anh ta sẽ không để mình đi dễ dàng. Nên cô liền tìm đủ mọi cách uy hiếp buộc hắn phải đồng ý để mình rời đi. Nhưng mọi cách đều vẫn không thành, cuối cùng liều thuốc mạnh nhất được cô ta tung ra đó là dùng tính mạng của mình để cược, quả là không sai Vương Tuấn Kiệt đành phải nhượng bộ, nhưng với một điều kiện là cô phải để hắn về nước cùng.
Khi vừa trở về nước cô ta còn hi vọng Tần Tử Văn sẽ vì mình mà bỏ rơi Đường Cảnh Nghi như cái cách anh đã bỏ rơi cô ta ở lễ cưới. Nhưng dường như mọi thứ đều không như cô tưởng, Tần Tử Văn thay đổi rồi. Anh đã không còn yêu cô như lúc xưa, anh còn vì Đường Cảnh Nghi mà không ngại quát cô.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là xuất phát từ sự có mặt của Đường Cảnh Nghi.