Thu người, Đường Cảnh Nghi nhìn vào khuôn mặt đẹp không tùy vết của Tần Tử Văn:”Tôi chỉ thích ăn mỗi cá thôi”
“Tôi nói em không nghe sao?” Một ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo xẹt ngang qua người Đường Cảnh Nghi.
Đảo mắt tìm tiêu cự mới, Đường Cảnh Nghi cố nép sát người vào ghế, kéo càng xa khoảng cách với Tần Tử Văn càng tốt, cô cau mày:”Tần Tử Văn anh ngang ngược vừa thôi. Đến việc tôi ăn gì anh cũng cấm là sao?”
“Đường Cảnh Nghi, khi tôi còn nhỏ nhẹ em tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ của mình lại”
“Lời của tôi không phải để em cãi bướng, biết chưa?”
Tần Tử Văn xiết chặt dây an toàn khiến Đường Cảnh Nghi bị kẹp chặt. Mi mắt rủ xuống, cô nắm lấy sợi dây an toàn trong tay Tần Tử Văn giằng co, ở một khoảng cách khá gần, không gian lại có chút chật chội, đôi môi căng mọng Đường Cảnh Nghi vô tình chạm vào một bên má của Tần Tử Văn.
Bốn mắt mở to, môi Đường Cảnh Nghi lui về, buông dây an toàn ra, cô xụ mặt.
Đầu có hơi cúi, môi nhếch lên treo ý người, Tần Tử Văn cố định dây an toàn rồi ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái, đạp mạnh ga chiếc xe giật mạnh làm Đường Cảnh Nghi ngã người tới trước, ánh mắt uất ức cô liếc Tần Tử Văn.
Khi Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi về đến Đường gia cũng là lúc trời đã bắt đầu hừng đông.
Đường Cảnh Nghi hai tay chắp lại đặt ra phía sau, đi trước Tần Tử Văn. Lên đến phòng định đóng cửa, lại bị cánh tay đặt trên cửa của Tần Tử Văn cản trở, ngay lập tức ánh mắt của Đường Cảnh Nghi va vào sự mê hoặc đó, cô chăm chú quan sát cánh tay được phủ quanh bởi gân xanh nam tính đầy mạnh mẽ kia, còn có cả yết hầu quyến rủ lấp ló trong chiếc áo sơ mi trắng hửng hờ vài ba cúc áo, đầu lại hơi nghiêng để lộ ra một khuôn mặt đẹp không góc chết.
Đúng là mị lực mê người, vẻ đẹp khó cưỡng.
Thật muốn cùng anh sinh ra một đứa nhóc quá!
Đường Cảnh Nghi cứ thế đứng ngắm nhìn Tần Tử Văn trong vô thức mà không khỏi cảm thán. Bỗng một khắc bỏ lỡ vẻ đẹp chết người này, Đường Cảnh Nghi ý thức được thực tại, cô ngay lập tức lắc đầu loại bỏ đi thứ suy nghĩ bẩn thiểu vừa mới làm loạn trong tâm trí mình trong mình, cô cau mày: “Anh lại muốn gì nữa đây?”
“Em định nhốt tôi ở ngoài à?” Cơ thể Tần Tử Văn bước tới phủ lên dáng người nhỏ nhắn của Đường Cảnh Nghi.
Đôi mắt trong veo, cô cúi gầm đầu ấp úng:”Anh xoay lưng, đi thẳng vài bước, rẽ phải là thấy có phòng trống”
Chân bước tới, Tần Tử Văn một bước tiến Đường Cảnh Nghi một bước lùi, khi mà đã đứng trọn trong phòng, Tần Tử Văn với tay đóng cửa, ép sát Đường Cảnh Nghi đến nỗi run rẫy mà ngồi thụp xuống giường.
Nhìn dáng vẻ sợ sệt nhưng có chút gì đó trông cũng đáng yêu của Đường Cảnh Nghi, đôi môi bạc không kiềm chế được lần nữa lại nhếch lên.
Tần Tử Văn đứng thẳng người, vòng qua chỗ đặt thức ăn và sữa khi nảy, anh bê cốc sữa và khay cơm lên đi tới trước mặt Đường Cảnh Nghi:”Sữa nguội rồi, tôi đi hâm nóng lại cho em, nếu em dám ở trong này khóa cửa. Thì tôi cũng chẳng ngại việc sẽ phá đi một cánh cửa đâu”
Đường Cảnh Nghi chưa kịp nói lời nào, Tần Tử Văn đã mất hút sau cánh cửa. Cúi người Đường Cảnh Nghi cởi đôi giày ở chân mình ra, lại ngửi thấy có mùi của bệnh viện bám trên cơ thể, cô đứng lên đi đến tủ quần áo tìm một chiếc váy ngủ đơn giản rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Loay hoay dưới bếp một lúc lâu, cuối cùng Tần Tử Văn cũng mang theo cốc sữa nóng quay trở lại phòng.
Cửa đúng là không khóa.
Nhưng Tần Tử Văn vừa bước vào đã không thấy bóng dáng Đường Cảnh Nghi ở đâu, căn phòng im thin thít, đâu đó anh lại nghe thấy tiếng nước chảy, Tần Tử Văn nhìn ánh đèn vẫn còn đang sáng trong nhà vệ sinh đoán chắc Đường Cảnh Nghi đang tắm trong đó, đặt cốc sữa lên bàn, anh đi đến nhặt đôi giày đang nằm lăn lóc dưới sàn kia lên cất ngay ngắn vào một góc. Xắn tay áo dọn lại số cơm đã rơi vãi trên sàn khi nảy.
Bước chân Tần Tử Văn vừa dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, cũng là lúc Đường Cảnh Nghi từ bên trong bước ra, tầm mắt Tần Tử Văn bỗng nhiên khựng lại.
Chiếc đầm ngủ hai dây này có phải gợi cảm quá rồi không?
Ở một khoảng cách không quá gần nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hết từng tất da tất thịt ở bên trong chiếc đầm ngủ kia, yết hầu không ngừng di chuyển, cô họng khô ran, Tần Tử Văn ép sát người Đường Cảnh Nghi, tay chống lên tường để cô lọt thõm trong lòng ngực mình, mắt dán chặt xuống hai bầu ngực trắng ngần đẩy đà của cô:”Em mặc như thế này là đang muốn quyến rũ tôi sao?”
Trước lời trêu chọc không mấy đứng đắn của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi ngay lập tức đưa tay lên ôm lấy ngực của mình che chắn, muôn phần khó chịu, cô cau mày.
“Tử Văn tôi không rảnh rỗi đến nỗi phải đi câu dẫn anh. Hơn nữa tôi đối với anh cũng chẳng còn có hứng thú từ lâu rồi”
“Đừng tự ảo tưởng nữa”