• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rụt đầu vào trong bã vai của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vươn vòng tay ôm chặt lấy lưng anh:”Em biết rồi!”

“Nghi Nghi, em cũng rõ anh lo cho em thế nào rồi đó. Đừng giấu anh mà làm những điều ngu ngốc nghe không? Nếu em mà có xảy ra chuyện gì anh sẽ không sống nổi mất”

“Tử Văn….” Đường Cảnh Nghi mếu máo, nước mắt dường như cũng chờ chực sẵn ở đâu đó mà chỉ đợi lời nói của Tần Tử Văn liền nhanh chóng trào ra thấm ướt cả một mảng áo của anh.

Người run lên, Tần Tử Văn lo lắng nhẹ đẩy người Đường Cảnh Nghi ra, mày cau lại anh đưa tay quệt đi dòng nước ấm chảy đang dài trên đôi gò má của cô:”Sao lại khóc?”

Thút tha thút thít mà nất nghẹn Đường Cảnh Nghi khó khăn nói ra hai từ:”Cảm động”

Bật cười thành tiếng, nâng cằm Đường Cảnh Nghi lên, Tần Tử Văn cúi đầu đối diện với cô:”Cảm động gì chứ?”

Bờ mi vẫn còn vươn chút nước cay cay nơi khóe mắt, Đường Cảnh Nghi cựa quậy cái đầu nhỏ của mình, cố tránh sự kìm kẹp từ lòng bàn tay ấm của Tần Tử Văn:”Không biết”

“Còn bảo không biết?” Lần mò cánh tay xuống eo của Đường Cảnh Nghi, bàn tay tinh nghịch chọc vào eo cô, ngón tay linh hoạt di chuyển, Đường Cảnh Nghi dưới tác động của Tần Tử Văn mà nhột đến nổi không ngưng vặn vẹo uốn cong cơ thể mình, miệng cũng không nhịn được liền cười một tràn lớn.

Màn đêm tĩnh mịch, ở đâu đó nơi góc nhỏ của sân vườn vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang lên hòa cùng ánh sao đêm mà làm nên hạnh phúc.

……

Ba ngày sau.

Sáng nay Tần Tử Văn thức dậy từ sớm, nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn còn yên giấc bên cạnh mình, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó Tần Tử Văn mới bước xuống khỏi giường.

Sau khi vệ sinh thay quần áo xong Tần Tử Văn mới đi thẳng đến thư phòng. Từ trong hộc tủ anh lấy ra một số giấy tờ mình đã chuẩn bị từ trước. Kiểm tra một lượt Tần Tử Văn bỏ vào một phong bì kín dán chặt rồi gọi cho Vệ An. Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tần Tử Văn mới an tâm mà đến Tần thị để kí kết hợp đồng.

Lúc này ở trong phòng Đường Cảnh Nghi cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Lờ mờ còn chưa kịp tỉnh giấc Đường Cảnh Nghi vươn tay tìm chiếc điện thoại.

Hai đầu giây vừa kết nối.

Đường Cảnh Nghi đã nghe thấy giọng điệu rất hấp tấp của Triệu Minh:”Mặt Trời Nhỏ có chuyện rồi!”

Đường Cảnh Nghi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì lời nói còn trong cơn buồn ngủ thều thào:”Minh Minh có chuyện gì sao?”

Triệu Minh:”Trợ lý của Vương Tuấn Kiệt chính là người đã xách vali cho Phương Tiểu Kiều ngày cô ta rời đi. Cũng có nghĩa người đàn ông ôm Phương Tiểu Kiều trên xe ngày hôm đó là Vương Tuấn Kiệt”

“Cái gì?” Đường Cảnh Nghi nghe xong liền bật dậy, tâm rối loạn cô cố gắng sắp xếp lại tất cả mọi chuyện đang rời rạc trong đầu mình.

Chợt nhớ ra gì đó Đường Cảnh Nghi vội vả:”Minh Minh không xong rồi, hôm nay Tử Văn kí hợp đồng với anh ta” Miệng lẩm bẩm Đường Cảnh Nghi suy đoán ra kế hoạch tiếp theo của Vương Tuấn Kiệt mà mày liền cau lại:”Tần thị….? Anh ta nhắm đến Tần thị…..Không được…..Minh Minh anh qua đón em…..Em phải đến Tần thị gấp….”

“Được anh qua ngay” Triệu Minh hấp tấp lái xe đến biệt thự để đón Đường Cảnh Nghi.

Bấy giờ ở Tần thị Vương Tuấn Kiệt cũng đã đến, nhưng hôm nay đặc biệt không có trợ lý của anh ta đi theo. Vừa ngồi xuống cùng Tần Tử Văn điện thoại của anh ta liền có tin nhắn gửi đến. Vẻ mặt có chút tái, Vương Tuấn Kiệt nhanh chóng soạn một dòng tin nhắn gửi đi.

Cẩn thận đem điện thoại bỏ vào trong túi áo Vương Tuấn Kiệt nhìn sang thấy Tần Tử Văn đang trân trân nhìn mình, anh ra liền cười giả tạoaf giải thích:”Mình có chút việc thôi. Bây giờ chúng ta kí hợp đồng được rồi chứ?”

Tần Tử Văn cũng chẳng nói gì liền gật đầu.

Bấy giờ Đường Cảnh Nghi đang ngồi trên xe cùng Triệu Minh khuôn mặt cực kì lo lắng cô liên tục gọi cho Tần Tử Văn nhưng vẫn không thấy hồi âm.

Chiếc điện thoại của Tần Tử Văn với chế độ im lặng cứ thế liên tục sáng lên ở bàn làm việc. Tần Tử Văn và Vương Tuấn Kiệt rất nhanh chóng đã hoàn tất bước cuối cùng của hợp đồng.

Sau khi Vương Tuấn Kiệt ra về Tần Tử Văn đứng nhìn bóng lưng của anh ta mà nhếch môi cười. Trở về bàn làm việc Tần Tử Văn cầm chiếc điện thoại lên, anh thoáng giật mình khi thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Đường Cảnh Nghi.

Ngồi xuống ghế Tàn Tử Văn gọi lại cho Đường Cảnh Nghi. Hai đầu dây vừa kết nối, Tần Tử Văn chỉ kịp nghe thấy một tiếng la thất thanh từ đầu dây bên kia. Mắt nhắm chặt cánh tay run rẫy, Tần Tử Văn cố bình tĩnh nhỏ giọng gọi:”Nghi Nghi” Nhưng gọi mãi gọi mãi vẫn không nghe thấy tiếng cô đáp lại.

Trái tim như bị ai xé toạt ra, hai mắt đỏ hoe Tần Tử Văn không kìm chế được nữa mà hét lớn:”Đường Cảnh Nghi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK