“Để tôi cho em thấy thế nào mới gọi là điên thật sự”
Biết rõ ý định tiếp theo của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi như phát điên liên tục lắc đầu dữ dội, nhưng đôi tay đã bị khóa chặt, chân lại đau đến khó nhúc nhích, cô vốn không có cách nào để thoát khỏi sự khống chế của anh cả.
Đành hạ mình, Đường Cảnh Nghi hèn mọn mà van xin anh lần nữa:”Xin anh Tử Văn, anh có thể không yêu em nhưng xin anh đừng làm nhục em được không? Em cũng là phụ nữ, em cần được tôn trọng”
Nghe xong, Tần Tử Văn không khỏi cười cợt, lòng châm biếm áp sát khuôn mặt cô: “Em ngủ với bao nhiêu thằng rồi mà còn đòi sự tôn trọng từ tôi?”
“Đường Cảnh Nghi, em nên nhớ kết quả ngày hôm nay là do tự em chọn. Tôi không hề ép em phải cưới tôi. Là do em tự nguyện không phải sao?”
“Tử Văn, anh buông em ra trước đi rồi chúng ta nói chuyện được không?”
Lời Đường Cảnh Nghi như gió thoảng mây bay. Tần Tử Văn vốn chẳng thèm để tâm đến, bỏ qua sự phản đối của cô, anh vồ vập nhào tới nhắm thẳng vào cánh môi cô dùng sức mà cắn mút, cắn cho đến khi trong khoang miệng của cả hai toàn là mùi máu tươi tanh nồng.
Nằm im bất động, khép một giọt lệ trong veo rời khỏi khóe mắt chạm xuống ga giường biến mất.
Đường Cảnh Nghi cả người mềm nhũn, buông bỏ kháng cự, cô mệt rồi, chẳng còn đủ sức nữa, cô phó mặc cho anh tự định đoạt đó, anh thắng rồi.
Cảm nhận được Đường Cảnh Nghi đang dần thả lỏng cơ thể, Tần Tử Văn dừng lại hành động, nhìn vào đôi mắt Đường Cảnh Nghi – nơi đang bị làm loạn bởi nước mắt.
Trong lòng đầy cảm giác khó tả, Tần Tử Văn bất giác lại dịu dàng đưa đến khóe mắt Đường Cảnh Nghi, nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh, cánh tay giữa chừng chới với không biết chạm vào đâu run run xiết chặt, đấm mạnh một lực làm chiếc giường bị lún một mảng lớn.
“Đường Cảnh Nghi, em đừng tưởng em làm như thế có thể chống đối được tôi”
Đường Cảnh Nghi vẫn im lặng nằm đó không hé răng dù chỉ nữa lời. Bị ngó lơ, cơn bực tức lại kéo đến, ánh mắt mang theo vẻ chết chóc, Tần Tử Văn ghì giọng.
“Em mở miệng ra nói chuyện ngay cho tôi”
“Đường Cảnh Nghi”
Nhìn Tần Tử Văn bằng đôi mắt trống rỗng, cô mệt mỏi mở miệng:”Tần Tử Văn, anh đủ chưa? Em mệt rồi, chân cũng đau chẳng còn sức để giằng co với anh nữa đâu. Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên đi”
Ánh mắt muôn phần bất lực, xúc cảm bị bào mòn đến vô tâm, khuôn mặt lạnh như tờ, thân xác tàn tạ yếu ớt, đó là tất cả những gì mà Tần Tử Văn có thể cảm nhận được ở Đường Cảnh Nghi ngay lúc bấy giờ.
Cánh môi run rẫy, khuôn miệng đã thành hình nào ngờ lại chẳng thể thành lời. Buông cánh tay đang khóa chặt Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn rời khỏi người cô.
Được giải thoát, Đường Cảnh Nghi xoay người nằm nghiêng, cả người co rút lại như một chú rùa nhỏ cảm nhận được nghi hiểm mà rụt vào mai.
Có phải lựa chọn của cô đã sai rồi không?
Ngay từ đầu cô vốn không nên yêu Tần Tử Văn, nhìn chiếc nhẫn trên tay, lòng Đường Cảnh Nghi cô quặng thắt, ngày ở lễ đường, trước sự chứng kiến của mọi người anh trao cho cô chiếc nhẫn cưới này nhưng thực chất lại là nhẫn tâm, trái tim chân thành của cô đổi lại chỉ là sự sỉ vả, xem thường từ anh mà thôi.
Tĩnh tâm một lúc, Đường Cảnh Nghi cố ngồi dậy, định bụng sẽ thay một chiếc váy mới, xem lại vết thương rồi đến tìm cha.
Vừa mới lau đi nước mắt, ngóc đầu lên thì trước mắt cô Tần Tử Văn đã chờ chực sẵn ở đó, giật mình đôi mắt đảo nhanh, Đường Cảnh Nghi nằm lại chỗ cũ, đưa tay lên miệng cắn cắn xoa dịu lòng mình.
Bất chợt một cơn đau từ dưới chân kéo đến, theo bản năng Đường Cảnh Nghi co chân, nhăn mày. Nhưng lại bị một lực nào đó giữ lại.
Đường Cảnh Nghi vội chống tay ngồi dậy, dường như chẳng tin vào mắt mình, Tần Tử Văn một tay giữ chặt chân, một tay đang bôi thuốc cho cô.
Cô véo mạnh vào eo mình một cái, thì ra không phải là mơ.
Không nhẽ đầu anh có vấn đề ở đâu rồi sao?
Nghĩ đến đây, Đường Cảnh Nghi đưa tay tới muốn gỡ cánh tay Tần Tử Văn ra khỏi chân mình. Nhưng bị anh ngăn lại:”Ngồi im đi”
“Tử Văn, em tự mình làm được rồi, anh không cần phải làm vậy đâu”
“Đường Cảnh Nghi, tôi không tốt như em nghĩ đâu, chỉ là tôi sợ em lại dùng cái chân mang thương tích này đi tranh thủ sự thương hại từ đàn ông mà thôi”
Khi nảy cô còn ôm hi vọng mà ảo tưởng, nào ngờ…..
Đường Cảnh Nghi cười tự giễu chính mình:”Tử Văn trong mắt anh em là kẻ cơ hội, thủ đoạn, hèn hạ, bỉ ổi như vậy sao?”
Ánh mắt giá lạnh, Tần Tử Văn ngước lên nhìn cô:”Còn không phải sao?”
Đường Cảnh Nghi gật gật đầu hiểu thấu:”Tử Văn, lời đề nghị lúc sáng của anh em đồng ý”
Đôi mắt nheo lại, Tần Tử Văn hôm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra, anh cố nhớ lúc sáng mình đã nói gì với cô, cuối cùng cũng lục được từ trong trí nhớ là việc “anh muốn li hôn”. Ánh mắt thu về, Tần Tử Văn chăm chú băng lại vết thương cho Đường Cảnh Nghi.