Tần Tử Văn vòng lại lên xe, khóa chặt các cánh cửa, một mình lái xe phóng nhanh ra khỏi Đường gia, rất nhanh chóng đã hòa vào dòng xe trên đường cao tốc.
Đêm đã về khuya, màn sương ngày càng dày đặc, ánh trăng chói lóa đẹp đến nao nức lòng người, chiếc xe của Tần Tử Văn cứ như một vòng luẩn quẩn không biết đâu là điểm đến, chạy mãi, chạy mãi chạy đến khi xăng trong bình đã cạn khô, cuối cùng chiếc xe tắt máy mà dừng lại ở một chân cầu.
Cả người nặng nhọc Tần Tử Văn mở cửa xe bước xuống, ngồi trước một dòng nước mênh mông không thấy đâu là điểm kết thúc lại được chiếu sáng bởi hàng nghìn ngọn đèn màu, lòng anh trở nên cô đơn đến hiu quạnh, ánh mắt vô hồn mà nhìn xa xăm.
Đến sáng người ta phát hiện một người đàn ông toàn thân lạnh toát, nhợt nhạt đến tái xanh nằm ở chân cầu.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người Tần Tử Văn được đưa vào bệnh viện.
Mãi đến chiều hôm đó Tần Tử Văn mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra anh đã thấy mẹ mình ngồi bên cạnh, mắt mũi đều đỏ hoe sưng húp. Anh đưa tay vuốt lấy chóp mũi của mẹ mình, đôi môi khô khốc anh gượng cười:”Con không sao”
“Con còn nói không sao được nữa à? Con có biết mọi người lo lắng cho con như thế nào không hả?” Bà Tần vẻ trách móc đánh yêu vào cánh tay của Tần Tử Văn mà lòng không nén khỏi thương đau.
“Con thật sự không sao mà mẹ”
“Mẹ về nghỉ ngơi đi, con muốn yên tĩnh một lúc”
Phớt lờ lời của Tần Tử Văn, bà Tần đỡ anh ngồi dậy, với tay lấy cốc nước đưa đến trước miệng anh:”Nào, uống chút nước đi”
“Mẹ, không cần đâu. Sức khỏe của con, con tự biết cân nhắc” Tần Tử Văn nhẹ đẩy cốc nước trong tay mẹ mình sang một bên.
“Tử Văn….” Lòng bà Tần cuộn trào nỗi xót xa, lần nữa bà lại được tận mắt chứng kiến cảnh đứa con trai duy nhất của mình đau đớn chẳng nào khác lúc đứa con gái kia bỏ đi là mấy. Người làm mẹ như bà sao tránh khỏi sự đớn đau.
“Được rồi mà mẹ, con thật sự muốn yên tĩnh” Tần Tử Văn nắm lấy bàn tay mẹ mình cố gắng dỗ dành.
Cuối cùng bà Tần vẫn không thể cưỡng lại được quyết định của Tần Tử Văn mà gật đầu đồng ý, vừa hay lúc bà đứng lên cũng là lúc ông Tần vừa mua cháo xong mà trở lại phòng bệnh.
Thấy vợ mình đứng lên, nơi khóe mắt vẫn còn ươn ướt ông đi đến đặt hộp cháo lên bàn rồi đỡ lấy bà.
Ông nhìn qua Tần Tử Văn.
Thấy ánh mắt của cha mình Tần Tử Văn liền mở lời:”Con muốn yên tĩnh một mình. Cha đưa mẹ về đi, bà ấy mệt rồi”
Ông Tần nhìn đứa con trai đang ngồi trên giường bệnh, người đang truyền nước biển mà lòng thở dài:”Vậy ta đưa mẹ con về trước. Ta có mua ít cháo lát con có thấy đói thì ăn vào. Nếu có gì cứ gọi cho y tá”
“Vâng, con nhớ rồi”
Tần Tử Văn nhìn theo bóng lưng của cha mẹ mình mà lòng không thể tránh khỏi phiền muộn.
Anh nhìn vào hộp cháo đặt trên bàn rồi lại nằm xuống giường khép mi.
“Cạch”
Tiếng cửa phòng lần nữa vang lên, nhưng Tần Tử Văn vẫn nằm im đó cũng chẳng muốn mở mắt xem người đến là ai. Nhưng khi nghe thấy tiếng của gót giày, Tần Tử Văn cũng đoán được là ai đến, mắt vẫn còn đang nhắm chặt mà miệng thì không nhịn được liền lên tiếng.
“Tới đây làm gì?”
“À…Tôi quên…Đưa đây…” môi Tần Tử Văn bỗng nhiên lại nở nụ cười, tay đưa lên muốn lấy thứ gì đó từ Đường Cảnh Nghi.
Hai tay xiết chặt túi xách, Đường Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn Tần Tử Văn:”Đưa cái gì?”
Bấy giờ mi mắt Tần Tử Văn mới khẽ động anh mở ra, chống tay ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, ánh mắt giễu cợt anh nhìn thẳng vào cô.
“Không phải em đến là muốn tôi kí vào đơn ly hôn hay sao?”
“Đưa đây”
Đường Cảnh Nghi nhìn anh trân trân, cô rõ ràng không đến đây với mục đích bắt anh phải kí vào đơn ly hôn:”Chờ anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện đó sau. Hôm nay tôi đến đây chỉ để thăm anh ngoài ra không có mục đích gì khác”
“Tôi vẫn chưa chết, em về được rồi”
“Khi nào muốn ly hôn thì đem giấy tờ đến tôi kí”
Tần Tử Văn với tay lấy cốc nước trên bàn nhưng dây truyền dịch quá ngắn làm cho chiếc cốc chưa tới tay anh đã rơi xuống sàn, vỡ ra, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Bốn con mắt chăm chăm nhìn vào chiếc cốc đã vỡ mà sửng người một lúc lâu.
Cuối cùng Tần Tử Văn phải xoay đầu đi hướng khác để phá vỡ bầu không khí vừa rồi, anh nhàn nhạt mở lời:”Em về đi”
Đường Cảnh Nghi chẳng nói chẳng rằng đi đến chỗ bình nước, lấy một cái cốc mới rót nước vào đưa đến trước mặt Tần Tử Văn:”Uống đi”
“Đường Cảnh Nghi em không nghe tôi nói hả? Tôi không cần sự thương hại của em” Tần Tử Văn hất mạnh cốc nước trên tay Đường Cảnh Nghi xuống, lần nữa một chiếc cốc lại vỡ ra.