- Cha...
Trên boong thuyền, thanh niên đeo kính râm gọi.
- Đừng nói chuyện.
Vương Quốc Trung phẩy tay, hắn muốn thanh tỉnh, dù sao chuyện tối nay cũng đã vượt quá sức thừa nhận của hắn. Trước đó chưa từng nghĩ đến có người ăn đạn mà không chết, khó trách lại dám tìm mình, không phải có gan mà là người ta có thực lực.
- Có lẽ lần này chúng ta đã đắc tội không đúng người.
Vương Quốc Trung thầm thở dài, cũng không biết hành động lần này có đáng giá hay không.
- Cha, hắn không đuổi kịp đâu.
Gã thanh niên an ủi. Thực sự hắn cũng cực kì chấn động, đã từng là bộ đội đặc chủng huấn luyện tại Anh, cũng chứng kiến những huấn luyện viên thực lực cường đại nhưng đạn bắn không thủng là lần đầu tiên thấy. Hắn chắc chắn những huấn luyện viên kia cũng không thể làm nổi.
- Đúng thế, đuổi không kịp.
Vương Quốc Trung lẩm bẩm, nhưng cũng chỉ là đuổi không kịp mà thôi, khó đảm bảo đối phương không chạy tới Hồng Kông, đến lúc đó làm sao đối phó hắn đây? Quái vật không sợ súng đạn sao lại xuất hiện trong đời thực này chứ?
Du thuyền càng ngày càng đi xa, cách bến tàu đã vài trăm thước. Tuy rằng không thấy bóng dáng kẻ kia nhưng không ai nghĩ rằng đối phương có thể đuổi tới. Chiếu đèn trên mặt biển, cả bến tàu cũng không thấy gì. Rốt cuộc đèn cũng tắt đi chỉ chừa lại một chiếc đủ để người trên tàu dùng, dù sao chuyện mờ ám cẩn thận vẫn tốt hơn. Nếu vì ánh đèn mà bị hải quan bắt tội buôn lậu thì khóc không ra nước mắt.
Đáng tiếc bởi sự cẩn thận này mà bọn chúng không phát hiện ra trên tầng 2 phía boong tàu, một bóng người nhẹ nhàng đặt chân xuống sau đó đứng yên không nhúc nhích.
Là Hướng Nhật, đối với hắn đuổi thuyền trên biển mênh mông là việc không thể. Nhưng nếu chỉ cách xa vài trăm mét mà mình ở trên mặt đất, có điểm đặt chân cùng với lực lượng vô hình biến thành cánh cũng đủ để hắn dễ dàng lướt đi vài trăm mét mà không bị rơi.
Nhẹ nhàng đáp trên lầu 2 tại boong tàu, triển khai lĩnh vực Hướng Nhật có thể hoàn thành không một tiếng động. Nhìn đám người phía dưới cũng không sốt ruột ra tay.
- Đại ca.
Gã mặc âu phục từ khoang thuyền đi ra, thì thầm vào tai Vương Quốc Trung. Sắc mặt Vương Quốc Trung gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Trở về dặn đám đàn em làm việc phải cẩn thận, đừng gây phiến toái cho tao.
- Dạ.
Gã mặc âu phục đáp rồi chuẩn bị rời đi. Vương Quốc Trung gọi giật lại:
- Tra ra ai là nội gián chưa?
Nội gián chính là kẻ các bang hội căm hận nhất. Hiển nhiên Vương Quốc Trung cũng vậy vậy, mà căm hận nhất là bí mật trong kho hàng lần này nếu không có nội gián đừng mong tìm ra. Có thể nỏi nội gián khiến Vương gia từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.
- Còn đang tìm.
Gã mặc âu phục do dự rồi bình tĩnh nói.
- Ừm.
Vương Quốc Trung gật đầu, ngọn đèn chiếu rọi khiến vẻ mặt hắn càng thêm ầm trầm, gã mặc âu phục chuẩn bị rời đi lại bị hắn giữ lại:
- Tiểu Hổ, mày theo tao đã mấy năm?
- Ba năm thưa đại ca.
Gã mặc âu phục bình tĩnh trả lời, cũng không hề nghe ra sự mất tự nhiên.
- Ba năm.
Vương Quốc Trung cảm khái, khẽ vuốt ve khẩu súng.
- Ba năm này trôi qua rất thổng khổ đúng không? Không thể gặp người thân, càng không thể bộc lộ thân phận của mình, những năm tháng này rất muốn kết thúc nhanh chóng đúng chứ?
Gã mặc âu phục chấn động:
- Đại ca...
Vương Quốc Trung ngắt lời hắn:
- Tiểu Hổ, thực ra tao cũng rất thích mày, từ trước tới nay đối xử rất tốt với mày...Biết vì sao mày bị lộ không?
Gã mặc âu phục toát mồ hôi hột:
- Đại ca, em không rõ anh nói gì?
Giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng không còn sự trầm ổn vốn có. Mấy người trên boong thuyền cũng chậm rãi vây hắn lại để không cho hắn làm việc thiếu suy nghĩ. Vương Quốc Trung lại nói:
- Địa điểm kho hàng chỉ có vài người biết, tao, mày và cả con trai tao cùng một người nữa. Con tao sẽ không làm phản, người kia cũng không có lý do phản bội, tao lại càng không, tiểu Hổ, mày nói cho tao biết một cái lí do để tao không nghi ngờ mày đi.
Câu cuối cùng giọng nói cũng trở nên lạnh giá.
- Đại ca, em tuyệt đối không phản bội anh...
- Mày là cảnh sát nằm vùng sao?
Vương Quốc Trung ngắt lời hắn, súng đã chĩa vào gã mặc âu phục. Kẻ này quỳ xuống đất:
- Đại ca, anh tin em, em tuyệt đối không phải nội gián, nhất định là có người hãm hại em! Đại ca, nếu em là nội gián thì vừa rồi em sẽ không cứu anh, anh nghĩ đi, nhiều năm như vậy...
- Tiểu Hổ, mày cảm thấy bây giờ nói những lời này có tác dụng gì sao?
Dường như đã khẳng định kẻ này là nội gián, Vương Quốc Trung không thèm nghe hắn giải thích, nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm.
- Có hiểu tại sao tao lại biết mày là cảnh sát nằm vùng mà lần này vẫn đưa mày đi cùng không?
Gã mặc âu phục toát mồ hôi hột, không biết trả lời ra sao, trong lòng chỉ nghĩ đến làm sao có thể thoát hiểm. Vương Quốc Trung nói:
- Nói thể nào Sở gia cũng là cự đầu Bắc Hải, nếu thực sự làm khó tao thì ở Hồng Kông chưa hẳn là nửa bước khó đi nhưng cũng chẳng tốt lành gì. Vậy nên nếu có một người chết tao nghĩ nhất định Sở gia sẽ thích hòa giải với tao.
Nói đến đây dường như có chủ ý với gã mặc âu phục, Vương Quốc Trung lạnh lùng cười:
- Mày đừng mong chạy trốn, cũng đừng giãy dụa, tao đã chuẩn bị hết rồi. Yến tâm, nghĩ đến mày theo tao nhiều năm tao sẽ cho mày ra đi thống khoái.
- Đoàng.
Vương Quốc Trung nói xong liền bóp cò, đạn hướng về trán gã mặc âu phục. Thân thể kẻ này cứng lại, ánh mắt tuyệt vọng đợi chờ tử vong. Nhưng cảnh sau đó lại khiến mọi người kinh hãi. Đạn lao về phía người này nhưng dừng lại cách trán hắn vài centimet, dường như bị cái gì đó ngăn cản không thể tiến thêm chút nào, trôi nổi cực kì quỉ dị.
Đám người trên thuyền khiếp sợ, chuyện quái dị lúc trước đã ngoài sức tưởng tượng của họ, quái vật đạn bắn không bị thương là minh chứng rõ nhất, không ngờ lại có chuyện còn kinh khủng hơn. Gã mặc âu phục đang chờ chết nhưng nghe tiếng súng mà lâu như vậy mình không hề cảm thấy đau đớn, lại thấy viên đạn dừng trước mặt mình thì dại ra.
Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng lúc này tâm tính bền bỉ khiến hắn đưa ra lực chon chính xác, đứng lên lao ra về bên hông du thuyền rồi nhảy xuống biển. “Rầm” dường như hắn lao phải bức tường mà bắn ngược lại. Đám Vương Quốc Trung cũng tỉnh ra, giơ súng lên nhả đạn như mưa vào gã mặc âu phục.
- Đoàng, đoàng, đoàng...
Tiếng súng rền vang nhưng cảnh quỷ dị lại hiện ra, mọi viên đạn đều dừng lại cách gã mặc âu phục vài centimet, không thể tiến thêm một chút.
“Bốp, bốp, bốp” lúc này đám người càng thêm kinh hãi, từ trên nóc boong tàu truyền tới tiếng vỗ tay. Tất cả ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ở trên có một bóng người:
- Tao không quấy rối chúng mày chơi đùa chứ?
Âm thanh quen thuộc vang lên, Vương Quốc Trung biến sắc:
- Là mày...