Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tại sao lại như thế này?

Nhìn lưu manh móc ra một khẩu súng từ trong túi áo người khách ngoại quốc, cô gái tiếp tân bủn rủn cả chân tay, tưởng như sắp ngã đến nơi.

Nhưng hình như Hướng Nhật cũng không định cứ thế bỏ qua cho nàng ta, hắn vừa mở khóa dây kéo túi du lịch vừa nói:

- Tiểu thư, nếu như cô còn không tin, ở trong này tôi còn có một sự “ngạc nhiên và vui mừng” lớn hơn nữa cho cô!

Hướng Nhật lật ngược túi du lịch, dốc dốc vài cái cho đồ đạc rơi xuống. Đầu tiên là quần áo và đồ linh tinh, sau đó đến một ít linh kiện trông giống như mô hình nào đó, tất cả rơi xuống đất kêu kinh koong. Trong đó có một ống kim loại dài chừng sáu mươi centimet, một ống kính viễn vọng hình thù quái dị, còn có một khối vật thể kim loại không rõ là gì rộng bằng lòng bàn tay và dài gần sáu mươi centimet.

- Biết đây là gì không?

Thấy vật cuối cùng đã rơi ra, Hướng Nhật cười khẩy nhìn cô gái tiếp tân và hỏi một câu.

- Tôi…không biết

Mặt cô gái tiếp tân trắng bệch, dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã gặp qua heo chạy, đống linh kiện này thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng nếu ghép chúng lại thì sẽ thành một loại súng có lực sát thương rất lớn. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng dần dần trở nên hoảng sợ, nếu chuyện có người mang theo vũ khí nguy hiểm đi vào công ty bị đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của công ty, không chừng từ nay về sau sẽ không còn khách hàng nào dám tới nữa. Nàng mới làm quản lý tiếp tân chưa được ba ngày chỉ sợ có nước bị cách chức.

- Không biết?

Hướng Nhật liếc mắt nhìn cô nàng tiếp tân một cái đầy thâm ý, sau đó lập tức ra tay, thành thạo lắp ráp các linh kiện rời rạc lại, chẳng bao lâu sau một khẩu súng trường dài hơn một mét xuất hiện trên tay hắn. Lắp xong, Hướng Nhật lúc này mới ra vẻ ranh mãnh nói:

- Giờ thì biết rồi chứ? Đây là một “khẩu súng”, nói chính xác hơn thì là một khẩu súng ngắm, mặc dù tốc độ "bắn" chỉ thuộc loại trung bình, nhưng lại có ưu điểm ở hỏa lực “mạnh”.

Cô gái tiếp tân cũng không nghe ra thâm ý trong lời nói của đối phương, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường kia, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Nàng không dám tưởng tượng, sau khi chuyện này đồn ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Giờ đây nàng vô cùng hối hận, sớm biết như vậy vừa rồi đáng lẽ nên mặc kệ việc này, ít ra thì việc đánh nhau trong công ty còn đỡ hơn nhiều so với việc xuất hiện vũ khí nguy hiểm như loại súng ống này..

Ai ngờ Hướng Nhật giờ phút này cũng đang âm thầm hối hận, vừa rồi không nên bốc đồng đến nỗi mở túi du lịch ra như vậy. Nếu sớm biết trong này có đồ ngon như thế thì mình phải thừa dịp không ai chú ý mà chiếm nó làm của riêng, bây giờ lại để nhiều người ở đây nhìn thấy, muốn “nuốt” chắc nuốt không vô.

Ban đầu hắn còn tưởng trong túi chỉ là khẩu súng ngắm bình thường, có thể là khẩu PM (1) cảnh sát thường dùng hoặc là loại súng trường bắn tỉa L96A1 (2), đến khi tận mắt nhìn thấy thì hắn mới biết mình đã quá sai lầm, cái này không ngờ lại là AWP (3). Phải biết rằng, khẩu AWP tuyệt đối xứng đáng là vua của dòng súng ngắm bắn tỉa, có cái này, trong vòng bán kính một cây số muốn hạ sát bắn vào đầu ai thì số người đó đã định. Cho dù mục tiêu ở ngoài một cây số, chỉ cần trang bị loại đạn đặc biệt, cũng có thể đạt uy lực tương đương.

Đáng tiếc khẩu súng này có một khuyết điểm, đó là hầu như không có tác dụng gì trong cận chiến, ngoại trừ việc cầm nó để đánh đối phương. Nhưng Hướng nhật cũng không để ý đến điều này lắm, cận chiến hắn đã có Desert Eagle - vua của dòng súng lục, nếu như có thêm khẩu AWP này, vậy địch ở cự ly xa cũng không thành vấn đề, đến lúc ấy đúng là thiên hạ vô địch. Lưu manh nuốt nước miếng thèm thuồng….

Lúc này, vài người cảnh sát đang cười cười nói nói đi tới, khi phát hiện trong đại sảnh có người cầm súng, liền vội vàng móc súng ngắn sau lưng nhắm vào hắn, trong đó một cảnh sát trẻ tuổi có vẻ như cầm đầu bước lên trước quát lớn:

- Không được cử động! Bỏ súng xuống!

Lưu manh đang mải mê mơ tưởng bừng tỉnh trở lại.

- Tiểu Ngũ?

Hướng Nhật hồi phục tinh thần, đồng thời có chút kinh ngạc nhìn gã cảnh sát trẻ tuổi.

Tiểu Ngũ ngẩn cả người, đến khi phát hiện người cầm súng là người quen, vội vàng cất súng vào trong thắt lưng:

- A, là Hướng đại ca! Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả cất súng đi.

Mấy người cảnh sát phía sau cũng vội vàng cất súng, sau đó tiến lên chào hỏi. Đối với người mà đội trưởng phải gọi là đại ca, trong lòng cả bọn ít nhiều đều có chút kính sợ, dù sao đối phương cũng có thể là người nắm quyền “thăng quan tiến chức” cho bọn họ.

- Đại ca, sao anh lại ở chỗ này?

Tiểu Ngũ rõ ràng là lờ đám người kia đi.

Hướng nhật không đáp mà hỏi ngược lại:

- Chú có biết chuyện xảy ra ở nhà hàng đối diện không?

- Em biết ạ, hình như có vụ bắn nhau, đã chết vài người, lúc em mới dẫn người đến thì vẫn thấy bên kia còn rất nhiều người đang vây xung quanh… A, đúng rồi, Thiết cục trưởng ở bên kia, lần xuất quân này là chị ấy tự mình chỉ huy. Bởi vì em không đủ cấp bậc nên phải ở lại trong cục, vừa hay nhận được tin báo có người gây chuyện ở chỗ này liền lập tức chạy đến, không ngờ lại gặp được đại ca.

- Chú tới đúng lúc lắm.

Hướng Nhật cười thần bí, sau đó hạ thấp giọng nói:

- Thế nào, có muốn lập công lớn không?”

- Muốn!

Con mắt Tiểu Ngũ sáng rực, khuôn mặt tràn ngập vẻ khao khát.

- Muốn là được, chú biết cái thằng nằm dưới đất là ai không?

Hướng Nhật chỉ tay vào tên nước ngoài đang hôn mê:

- Hắn chính là đồng bọn của mấy tên phản động chủ mưu vụ bắn nhau, vừa rồi thằng này nấp trên tầng thượng của tòa nhà này nổ súng về phía nhà hàng đối diện. Tiểu Ngũ, bây giờ anh giao hắn cho chú.

- Cái này, đại ca, công lao là của anh, em sao có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?

Tiểu ngũ xoa xoa tay, ngượng ngùng nói.

- Anh đây không phải cảnh sát, công lao đối với anh thì có ích gì. Nhưng nó lại rất quan trọng đối với việc thăng chức của chú, chẳng lẽ chú mày muốn cả đời làm một cảnh sát quèn sao? Đừng khách sáo với anh, nói là của chú thì là của chú!

Thấy đối phương thật sự có ý nhường chuyện tốt cho mình, Tiểu Ngũ kích động đến nỗi toàn thân run rẩy. Công lao này ít nhất cũng giúp hắn có được thành tích loại hai, mà dựa vào thành tích này, việc thăng chức về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu không cũng có thể được ưu tiên cất nhắc hơn:

- Vậy thì rất cảm ơn đại ca, có điều, công lao này em không thể hưởng một mình…

Vừa nói Tiểu Ngũ vừa nhìn về đám cảnh sát đi cùng với hắn ở phía sau.

Hướng Nhật hiểu ý liền nói:

- Việc này chú tự giải quyết đi.

Tiểu Ngũ gật gật đầu, đồng thời vỗ ngực lớn tiếng nói:

- Sau này đại ca có việc gì cần Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ tuyệt không nói hai lời, sẽ giúp anh giải quyết sạch sẽ!

- Chú nói cứ như là anh muốn giết người phóng hỏa không bằng.

Hướng nhật cười mắng.

Tiểu Ngũ xấu hổ gãi đầu, sau đó kéo cả đám cảnh sát sang một bên rồi bắt đầu chia chác công lao với bọn họ .

olo

- Đặc Lỗ tiểu thư, cô không sao chứ?

Thiết Uyển cau mày nhìn cô gái ngoại quốc tóc vàng trước mắt. Trên thực tế, nàng đã sớm dặn dò đối phương, khi chưa điều tra ra ai là kẻ tập kích lần trước thì không nên tùy tiện ra ngoài, nhưng đối phương chẳng những không nghe, ngược lại đi ra ngoài cũng không thông báo một tiếng, điều này khiến cho nàng không khỏi tức giân. Càng khiến nàng không thể chấp nhận được chính là tai họa gây ra lần này quá lớn, tính sơ sơ số bị thương ở hiện trường ít nhất cũng hơn mười người, phần lớn đều bị thương nặng, nếu không phải cảnh sát tới kịp, có lẽ bọn họ chảy máu đến chết mất.

- Tôi không sao, Thiết cảnh sát, lần này may mà có Hướng tiên sinh, nếu như không sợ rằng hiện tại tôi sẽ không thể đứng trước mặt mà nói chuyện với cô như thế này.

Trong khi nói, Nữ hoàng bệ hạ vẫn còn cảm giác sợ hãi.

- Hướng tiên sinh? Cô nói là…

Thiết Uyển khẩn trương hẳn lên, vội bước lên phía trước nắm lấy tay nàng ta:

- Anh ấy ở đâu, mau nói cho tôi biết!

Nữ hoàng bị nắm chặt đến nỗi đau cả tay, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng:

- Thiết cảnh sát, cô nghe tôi nói đã, Hướng tiên sinh không sao cả. Có điều tôi cũng không biết anh ta đi đằng nào, trước khi các cô đến anh ta đã vội chạy ra ngoài. Nhưng theo tôi nghĩ, có thể anh ta chạy sang tòa cao ốc đối diện, bởi vì có tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ đó nổ súng về phía chúng tôi…

Không đợi đối phương nói xong, Thiết Uyển xoay người chạy ra ngoài, làm kinh ngạc tất cả các cảnh sát theo nàng đến đây phá án.

Chú Thích:

(1) PM sniper rifle : dòng súng ngắm bắn tỉa loại Parker-Hale Model (PM) được xử dụng bởi quân đội Anh.

(2) L96A1 sniper rifle (một loại PM sniper rifle cải tiến)

http://crw-airsoft.com/ekmps/shops/crwuk/images/mb_01a%5Bekm%5D694x300%5Bekm%5D.jpg

(3) AWP - Arctic Warfare Police (loại súng chỉ dành cho lực lượng đặc nhiệm): Nó được sản xuất bởi Accuracy International, Anh Quốc và còn được biết đến cái tên khác là L96 và sữ dụng loại đạn 7.62x51mm NATO .Với quân đội Anh và Đức thì dùng loại 308 wincherter và 339 lapua. Điểm đặc biệt của loại vũ khí này là độ sát thương cao nhất trong các loại súng ngắm hiện tại trong Đặc nhiệm. Súng có 2 bậc ngắm (zoom được 2 lần) vì thế rất lợi thế khi ngắm những mục tiêu ở xa. Trọng lượng trung bình, và súng khá cơ động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK