Mục lục
[Dịch] Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
”Tin tưởng, hai chữ đó là mấu chốt của vụ việc lần này. Giả sử Von Al Stein tin tưởng chị của mình thì không có chuyện gì xảy ra. Theo lý đó, ta liền nói rõ về ủy thác của Von Al Stein ngay trong lần đầu tiên gặp Irene, bởi vì lừa dối một vị phu nhân là hành vi rất không lịch sự. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nên ta phải tốn nhiều thời gian hơn để tìm hiểu chân tướng của vụ việc.”

Miêu Gia ngồi trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào lớp sương mù ở bên ngoài cửa kính.

Vương Hủ ngồi cạnh bếp lò, nâng ly hồng trà lên:

“Vì sao ngươi không sử dụng năng lực va chạm linh hồn? Cứ thẳng tay đọc trí nhớ của nàng là xong chuyện rồi, cần gì phải tốn thời gian để chiếm lấy lòng tin.”

Miêu Gia trả lời: “Cuối thế kỷ mười chín là thời đại huy hoàng của nghề thám tử. Nếu ngươi hiểu sâu về nghề này thì sẽ không đưa ra thắc mắc như vậy.”

“Ý ngươi là... chẳng có mấy dịp trở về thời đại này nên nếu không hoàn toàn nhập vai thám tử thì ngươi cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, ngươi luôn sử dụng phương pháp suy luận khi giải quyết vấn đề.”

Không phủ nhận lời nói của Vương Hủ, Miêu Gia nói tiếp:

“Ngươi phải hiểu rằng, thám tử ở đây không giống như ở thời đại của chúng ta, chỉ biết theo dõi, chụp ảnh ngoại tình, giúp trẻ con thò lò mũi xanh tìm những thứ không đâu, có khi còn là thú nuôi do nó nghĩ ra, v.v... Những công việc như vậy quả thật rất lãng phí cuộc đời.

Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng thứ nghề nghiệp chỉ dựa vào suy luận để kiếm ăn không được hoan nghênh ở tương lai. Vì chúng ta có kỹ thuật điều tra khoa học cực kỳ tiên tiến, máy quay đặt ở những nơi công cộng, cùng với đó là việc ngành chấp pháp ra sức xâm phạm sự riêng tư của cá nhân và liên tục nhấn mạnh sự nguy hiểm của việc chấp pháp tư nhân cũng như nguy cơ gây rối loạn trật tự chấp pháp.

Nếu nói thế kỷ hai mươi là lúc bắt đầu bước vào ‘thời đại cuối của thám tử’ thì thế kỉ hai mươi mốt là ‘thời đại tuyệt vọng’ của nghề này. Ngay cả đám biên kịch của Hollywood cũng khó có thể sáng tạo ra phim theo kiểu Sherlock Holmes. Họ chỉ có thể đưa ra vài phim điều tra bằng suy luận giống như “Điều tra hiện trường tội phạm” (CSI trên AXN). Cảnh sát và thám tử là hai loại hình khác biệt. Cảnh sát có thể sử dụng nhiều nguồn tài nguyên mà thám tử tư không thể so bì. Còn về loạt phim Medium thì... ha ha, họ cũng chỉ hiểu nửa vời về hiện tượng kỳ bí mà thôi. Chúng ta là dân chuyên nghiệp, không cần phải phê bình ác ý.”

Vương Hủ vẫn không thèm để ý cho lắm:

“Dù sao đi nữa, ta cũng không theo cái nghề này trong tương lai. Ngươi thích thú với suy luận của mình thì cứ làm vậy đi.”

Bọn họ đang nói chuyện thì tiếng bước chân của phu nhân Hudson vang lên ngoài hành lang. Bà nhẹ nhàng gõ cửa, từ ngoài nói vào:

“Có một quý ngài trẻ tuổi muốn gặp.”

“Mời hắn ta lên đây đi, đã làm phiền bà rồi, phu nhân Hudson.”

Miêu Gia đáp lời rồi nói ngay với Vương Hủ:

“Nếu người đến là cảnh sát thì chứng tỏ Von Al Stein đã thực hiện lời hứa của mình.”

Vương Hủ nói:

“Ta vẫn muốn hỏi ngươi về chuyện đó. Dựa vào cái gì mà ngươi lại chắc chắn Von Al Stein có nền tảng vững chắc trong ngành cảnh sát? Kiểu tin tức như vậy rất khó tìm hiểu nếu chỉ dựa vào thân phận bây giờ của ngươi.”

“Haiz! Chuyện này còn phải tìm hiểu nữa sao? Ngươi đừng quên, vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã kể về chuyện hai lần phái người đột nhập vào phòng Irene để tìm đồ. Từ đó, ta có hai giả thiết. Thứ nhất, hắn có quan hệ sâu rộng với các tầng lớp xã hội trong thành phố. Ta liền phủ nhận điều này, nếu có thì hắn đã chẳng tìm đến chúng ta. Hắn thừa sức tìm thấy người thích hợp ở một nơi hỗn tạp như London, ít nhất là ‘trung thành’ hơn ta.

Với lại, trong quá trình điều tra, ta nhận thấy hai gã được Von Al Stein phái đi theo dõi chúng ta rất không chuyên nghiệp. Kỹ năng của họ còn kém hơn cả đám trẻ con móc túi người đi đường. Ta nghĩ kế hoạch cuối cùng của hắn là để hai người này che mặt, ép Irene giao giấy tờ chứng minh thân phận.”

Vương Hủ nói tiếp:

“Do đó, chỉ có giả thiết thứ hai của ngươi giải thích được nguyên nhân hắn không gặp rắc rối... là vì hắn có qua lại với giới cảnh sát. Mấy vụ ăn cắp vặt như vậy có thể tìm cách che lấp được.”

“Đúng vậy, đây là lý do ta không đòi thù lao mà yêu cầu hắn tạo danh tiếng cho chúng ta trong ngành cảnh sát.”

Hai người ngừng đối thoại ở đây vì khách đã tới trước cửa phòng và gõ cửa rất vang.

“Mời vào.”

Miêu Gia nói.

Một thanh niên ăn mặc gọn gàng bước vào. Mắt hắn có thần thái như chim ưng săn mồi. Tư thế và nét mặt đều lộ ra vẻ nhạy bén.

“Xin hỏi vị nào là ngài Logan?”

“Là ta. Vị đây là trợ thủ của ta, ngài Atkinson.”

“Rất hân hạnh được gặp các ngài! Ta là Grant Amberley, hiện đang làm việc tại Scotland Yard.”

“Mời ngồi, thám tử trẻ tuổi. Ta nghĩ ngài đang gặp khó khăn nên cần tìm vài ý tưởng trợ giúp.”

Amberley ngồi xuống ghế salon:

“Xin hỏi ta có thể hút thuốc không?”

“Cứ tự nhiên.”

Amberley châm thuốc rồi nói:

“Ngài nói không sai, ta đang gặp phải một bản án khá ly kỳ. Vì bị mắc kẹt trong ngõ cụt nên ta muốn tìm ý tưởng từ thám tử tư. Ngày hôm qua, thủ trưởng cũ của ta đã giới thiệu ngài.”

Vương Hủ dùng tiếng Trung nói với Miêu Gia:

“Xem ra sự tuyên truyền của Von Al Stein mang lại hiệu quả như dựng sào thấy bóng, chỉ mới mấy ngày mà đã có cảnh sát trưởng cũ thân thiết giới thiệu.”

Miêu Gia cười nhạt:

“Hừ, bản án ly kỳ? Hy vọng thằng nhóc này biết rõ mình đang nói đến cái gì.”

Nói xong, hắn liền đổi sang tiếng Anh nói với Amberley:

“Ta rất vui lòng được cống hiến sức lực, mời ngài nói chi tiết vụ án.”

Amberley nói:

“Chuyện này phải bắt đầu từ ba ngày trước. Hôm đó, vào tám giờ tối, một kẻ lang thang ăn mặc lôi thôi chạy đến sở cảnh sát báo án, nói rằng hắn tận mắt nhìn thấy một vụ giết người và muốn bọn ta đi xem xác chết với hắn.

Ta liền dẫn một đội đi theo. Nơi đó cũng không xa lắm, là tiệm số 3 ở cuối đường Lyme. Đó là một cửa hàng làm tiêu bản chim. Nhân chứng nói rằng cái xác nằm ở con hẻm nhỏ phía sau cửa hàng.

Bọn ta đi cùng hắn ra phía sau nhưng không nhìn thấy xác chết nào cả. Mấy gã cấp dưới nổi giận, cho rằng người báo án say rượu làm càn, dám trêu chọc cảnh sát.”

Miêu Gia mỉm cười rồi chen miệng vào:

“Dường như ngài không nghĩ như vậy.”

Có thể coi Miêu Gia đang khen ngầm hắn. Tất nhiên, Amberley cũng thích được tán dương, mặt mày tỏ ra hơi đắc ý.

“Mặc dù không có xác chết hay chứng cứ trực tiếp như vết máu nhưng ta vẫn tìm thấy một vài dấu vết.”

“Hả, là gì vậy?”

Amberley không trả lời ngay. Hắn nói:

“Chưa vội bàn đến chuyện này. Khó khăn của ta không phải là vụ án giết người có tồn tại hay không, mà là về người lang thang báo án. Một người đàn ông trung niên, tên John, đã biến mất hoàn toàn trên thế giới ngay trong ngày hôm sau. Hắn cứ như bốc hơi, không hề để lại bất cứ tung tích nào để truy tìm.”

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lê Thị Thanh Loan
10 Tháng sáu, 2018 16:32
tớ biết rồi nhưng đấy là bản convert đọc không vào phải bản dịch cơ
phoenix987
09 Tháng sáu, 2018 23:36
truyện đã hoàn thành, tên khác là quỷ hảm trảo quỷ
Lê Thị Thanh Loan
06 Tháng sáu, 2018 12:05
ôi chap 23 rợn hết cả người. Mong chap mới quá
Lê Thị Thanh Loan
05 Tháng sáu, 2018 14:02
cậu cho mk sdt mình nạp thẻ cho. mk đã có thẻ ngân hàng đâu
Trường Minh
02 Tháng sáu, 2018 04:42
Thẻ Nạp giờ bị cấm rồi bạn. Bạn có thể nạp qua ngân hàng hoặc chuyển khoản...hoặc pm thẻ cho mình để mình set nhé
Lê Thị Thanh Loan
31 Tháng năm, 2018 22:10
t cũng muốn giúp vật chất để các bác hoàn bộ này lắm mà cả tuần nay chả thấy ad nào ló mặt cả. ko biết phải làm sao luôn. mà cái chức năng nạp thẻ bị gì ấy, ko tài nào mua vàng đc
Nguyễn Thắng
31 Tháng năm, 2018 18:45
truyện hay nên các bác cố gắng tiếp tục nhé, nếu có khó khắn gì mong mọi ng post lên group facebook để ae chung tay giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 17:01
nhóm dịch để sđt mình nạp tiền cho
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 17:01
mình chưa có visa hay thẻ pay
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:08
còn bao nhiêu con nghiện chưa được tiêm
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:07
mong nhóm dịch cố lên hoàn thành bộ này
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:07
cảm ơn nhóm dịch nhiều lắm
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:04
cảm ơn dịch giả nhiều lắm
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:02
bộ này không theo khuynh hướng hiện đại như kinh tủng lạc viên. mỗi người cảm nhận khác chứ, với mình bộ này là đáng đọc nhất từ trước đến nay
Lê Thị Thanh Loan
30 Tháng năm, 2018 09:00
đợi chờ bao lâu cuối cùng cũng có chap mới
MilkCoffe
29 Tháng năm, 2018 03:41
Bộ Kinh tửng lạc viên logic bao nhiêu thì bộ này cảm giác não tàn bấy nhiêu, cố đọc lần thứ 3,4 rồi mà không nuốt nổi dù rất thích văn phong + thế giới mà lão 3 ngày ngủ 2 nay :(
Trường Minh
15 Tháng năm, 2018 12:55
Dịch giả đã dịch tiếp rồi nhé bạn...
hacvanthien
02 Tháng mười hai, 2016 22:30
Năm sau mình tham gia dịch truyện này được không?
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2016 23:06
biết là bận và vất vả nhưng mong ad cố gắng pos truyện nhanh để dân tình được thỏa cơn nghiện. ngày nào cũng vào xem mà không được trích liều nào nản quá
Hắc Công Tử
28 Tháng mười, 2016 12:22
đợi ra rùi đọc hihi
Thuydemons
26 Tháng mười, 2016 21:39
:( mấy năm r vẫn chưa xong
Hieu Le
08 Tháng tám, 2016 20:26
cham qua .cu den khuc hay thi lai het
Lường Thu Thảo
07 Tháng bảy, 2016 20:20
Truyện này hay thì ra đều đều nha Chậm quá luôn ý ><~
BÌNH LUẬN FACEBOOK