Mục lục
[Dịch] Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Tất cả mọi thứ trên thế giới này rồi cũng sẽ thay đổi, thế nên người càng kiên trì với niềm tin của mình thì lại càng bi tráng.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục

Giữa thu, tiết trời cực kỳ mâu thuẫn. Nói thế vì đây vừa mùa của tình yêu nhưng lại vừa mang màu sắc thê lương và tiêu điều.

Sau đêm trăng tròn, Vương Hủ phải nhập viện bởi hắn là người bị thương nghiêm trọng nhất.

Đã vậy, hắn còn ở vào trạng thái hồi quang phản chiếu khi đấu với Hà Gia Mục nên hậu quả là cột sống bị thương nặng và việc sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật quá lâu cũng nguy hiểm đến tính mạng. Ngay khi Hà Gia Mục tắt thở thì cũng là lúc hắn gục ngã.

Trong hai ngày nằm viện, Thượng Linh Tuyết từng đến thăm Vương Hủ. Điều này khiến hắn được cưng chiều mà đâm ra sợ hãi, thậm chí mỗi chuyện được người đẹp đút bánh Trung Thu đã khiến hắn cười như một kẻ si tình suốt cả đêm hôm ấy.

Hắn còn nhận được tin năm người trong nhóm của William đều xin phép nghỉ bệnh suốt một thời gian dài. Chắc hẳn ảnh hưởng về mặt tâm lý đối với những người này sẽ không thể biến mất trong thời gian ngắn, thậm chí cả học kỳ này cũng khó nhìn thấy họ.

Một tuần sau, Tề Băng và Miêu Gia mới đến thăm. Thế là Vương Hủ chợt cảm thấy hai người thật quá vô nhân đạo.

Hóa ra hai gã này đến thăm bệnh mà chẳng mang quà cáp gì, xem ra hoàn toàn chỉ đến với mục đích đón hắn ra bệnh viện.

Thậm chí, Miêu Gia còn hút thuốc trong phòng bệnh của Vương Hủ một cách trắng trợn.

“Ta thấy vết thương của ngươi cũng gần bình phục rồi. Ra viện sớm chút đi thôi, ta biết cô bạn gái bé nhỏ của ngươi từng đến thăm ngươi một lần nên ngươi nằm ì trong này chỉ vì mong đợi cô ta đến lần nữa.”

Vương Hủ lại bị Miêu Gia bắt bài nhưng vẫn cố cãi cùn: “Ngươi đừng nói bậy. Nếu vết thương bình phục nhanh như thế thì ngươi còn đưa ta vào bệnh viện làm gì? Dùng pháp thuật trên quyển sách rách nát của ngươi xử lý vài lần không phải xong rồi sao? Người hẹp hòi như ngươi liệu có đành lòng trả viện phí cho ta không?”

“Ồ! Viện phí đã được ghi vào sổ nợ và toàn bộ đều tính lên đầu của ngươi.” Miêu Gia có vẻ rất hả hê.

“Gì! Đây là tai nạn lao động. Ngươi là cấp trên nên phải thanh toán chứ?”

“Ngại quá, ta chỉ giúp ngươi mua bảo hiểm nhân thọ chứ chưa mua bảo hiểm tai nạn. Nếu không tin thì ngươi cứ việc xem thử.” Miêu Gia vừa nói vừa thật sự đưa một tờ hóa đơn bảo hiểm ra.

“Này, đây là cái gì? Vì sao sau khi ta chết thì người nhận tiền lại là ngươi?”

Miêu Gia phớt lờ cơn giận của Vương Hủ, hắn lại nói thêm vài câu rồi giúp Vương Hủ làm giấy tờ ra viện.

“Tề Băng, ta cảm thấy hôm nay ngươi là lạ làm sao ấy?” Vương Hủ cảm thấy hôm nay Tề Băng hơi khác ngày thường nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra được khác ở chỗ nào.

Bộ dạng Tề Băng vẫn có vẻ khá cứng nhắc: “Ngươi muốn nói việc ta không đeo kính sao? Mấy ngày trước Miêu Gia chợt trào dâng tâm huyết nên chữa tật cận thị cho ta rồi.”

“Ồ? Thay đổi hình tượng ngay lúc này cơ đấy. Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ra tay với bạn học Dụ Hinh vào một đêm nào đó?” Vương Hủ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để trêu chọc Tề Băng. Kết quả là sau khi đối phương nghe xong lại bắt đầu im lặng, sau đó không nói lời nào mà rời khỏi phòng bệnh.

...

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng lừa dối lương tâm khi giết người sao?”

...

Câu hỏi trước khi chết của Hà Gia Mục vẫn luôn văng vẳng trong đầu của Tề Băng. Mặc dù cha mẹ của Dụ Hinh do chính tay hắn giết chết nhưng hắn không biết lúc ấy mình đã làm đúng hay sai, thậm chí hắn cũng không chắc mình sẽ có thể cười nói như Miêu Gia khi trả lời câu hỏi đó...

Vương Hủ vẫn phải ra viện trong hoàn cảnh chẳng ai quan tâm đến việc hắn có bằng lòng hay không. Còn ma nữ thì đã được Miêu Gia tiễn đi vào đêm trăng rằm. Trong lúc Vương Hủ nằm viện, Tề Băng đã giải quyết hồn ma của nam sinh năm ba trong nhà vệ sinh và oan hồn trong bể bơi của ký túc xá.

Sau khi trở lại trường, Vương Hủ đã có vài ngày yên ổn để đến thư viện nghiên cứu Phục Ma Thiên hoặc thỉnh thoảng dạo phố cùng Thượng Linh Tuyết…

Trong khoảng thời gian này, hắn đã kết thân với Trần Viễn - bảo vệ của Thượng Linh Tuyết. Sau khi hiểu lầm được giải quyết, Trần Viễn cảm thấy con người Vương Hủ khá dễ gần và hắn còn được Trần Viễn chỉ giáo không ít quyền thuật. Có thể nói hai người đã trở thành đôi bạn vong niên.

Nhưng những ngày tháng đẹp đẽ không duy trì được bao lâu vì con quỷ đòi mạng - Miêu Gia đã gọi điện đến…

Vương Hủ đạp chiếc xe cà tàng của mình đến văn phòng thám tử, Vũ thúc và Miêu Gia đang đợi hắn ở đấy.

“Chào Vũ thúc.” Vương Hủ chào hỏi, rồi thì lại giương bộ mặt như gặp phải kẻ thù để nói chuyện với Miêu Gia: “Lần này lại là chuyện gì đây?”

“Không cần vội nói chuyện lần này, để ta đưa thù lao bắt quỷ ở trường Tường Dực cho ngươi trước đã.” Miêu Gia trả lời.

“Gì! Ngươi cho ta tiền à? Chẳng lẽ thiên thạch va vào Trái Đất rồi sao?”

Miêu Gia vẫn phớt lờ lời châm chọc của Vương Hủ. Hắn lấy một cọc tiền ra khỏi ngăn kéo, số tiền này được bọc trong giấy báo và lớn đến mức có thể ném vỡ đầu.

Đôi mắt của Vương Hủ như sắp rơi ra ngoài. Hắn vội vàng nhận lấy bọc tiền giống như sợ Miêu Gia sẽ nuốt lời và lấy tiền lại, rồi mở giấy báo với với dáng vẻ nóng như lửa đốt.

Kết quả lại là... tiền âm phủ.

“Này, ngươi giỡn ta phải không? Cái gì thế này.”

Miêu Gia trả lời với giọng hữu khí vô lực: “Sao ngươi không tiến bộ chút nào vậy. Dùng linh thức mà nhìn, đây không phải là tiền âm phủ bình thường.”

Vương Hủ nhớ lại tấm danh thiếp của Miêu Gia và tấm biển của văn phòng thám tử, thế là đôi mắt hắn ngưng tụ linh thức để nhìn. Chỉ thấy trên mặt tiền giấy đầy hoa văn chỉ có linh thức mới nhìn thấy được, bây giờ xem ra đây là một loại tiền tệ.

“Thứ này là tiền tệ của Âm Dương giới được đưa đến trần gian bằng các con đường khác nhau. Người săn quỷ dùng loại tiền này để mua bán rất nhiều thứ, chẳng hạn như vài pháp khí và tin tình báo chỉ có thể mua bằng loại tiền này.” Miêu Gia giải thích.

Vương Hủ bỏ tiền vào ba lô với vẻ tức tối. Theo hắn thấy, loại tiền chẳng đáng một xu này đem ra đường cũng không mua được cái bánh nướng, có đem về chỉ để kê bàn mà thôi.

Miêu Gia nói tiếp: “Thỉnh thoảng sẽ có sự kiện quy mô lớn với rất nhiều người săn quỷ tham gia được tổ chức, lúc đấy loại tiền tệ như vậy sẽ phát huy tác dụng. Chuyện ta nói với ngươi cũng liên quan đến thứ này.”

Vương Hủ liền đánh hơi thấy điềm xấu. Bản năng nói với hắn Miêu Gia đang chuẩn bị, thậm chí rất có thể đã bán đứng hắn.

"Cuộc thi 'Đánh Giá Lính Mới' ba năm một lần sắp được tổ chức, lần này thành phố S của chúng ta sẽ đăng cai tổ chức. Ta đã báo danh giúp ngươi.”

“Đánh Giá Lính Mới là cái giống gì? Còn báo danh nữa chứ?”

“Ồ, cũng chẳng có gì. Cứ ba năm một lần, giới săn quỷ sẽ lựa chọn một thành phố để đăng cai tổ chức đánh giá những người mới. Chỉ cần là người vào nghề chưa đủ ba năm đều có thể tham gia. Quy tắc cụ thể thì ngươi cứ việc tham khảo Đại Hội Võ Thuật.”

(Đại Hội Võ Thuật là cuộc thi nổi tiếng trong bộ truyện tranh Dragon Ball - Bảy viên ngọc rồng)

“Này, cái gì đang xảy ra vậy? Ta có nghĩa vụ phải tham dự cuộc thi này sao? Lại nói đến Đại Hội Võ Thuật, chẳng lẽ đánh giá bằng cách đấu võ à? Nhưng nếu không có lợi ích thì việc gì ta phải đánh nhau với người khác?”

Miêu Gia châm một điếu thuốc, nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói: “Thật ra cuộc thi này ban đầu là sự kiện các gia tộc lớn tụ hội vài năm một lần, mục đích chính là để các thanh niên so tài nhằm chọn ra thanh niên của gia tộc nào xuất sắc hơn. Sau đó, vì những người săn quỷ khác cũng đến tham gia cuộc vui nên dần trở thành hình thức đấu thi đấu như bây giờ.

Hiện Đánh Giá Lính Mới đã có quy tắc cặn kẽ. Theo đó, sẽ có ba vị Thập Điện Diêm La đến làm trọng tài và do một trăm người săn quỷ lâu năm làm ban tổ chức chịu trách nhiệm tổ chức thi đấu, ngoài ra còn có một Ủy Viên Trưởng chịu trách nhiệm chung. Một trăm người săn quỷ trong ban tổ chức cũng do hắn lựa chọn và hắn cũng có quyền không ngừng thay đổi và cập nhật luật lệ.

Tiếp theo, ta muốn nói việc liên quan trực tiếp đến ngươi. Đối với toàn bộ lính mới, tham gia đánh giá có rất nhiều lợi ích. Đầu tiên tất nhiên phải kể đến vinh dự khi đoạt được vị trí đầu tiên, điều này chứng minh ngươi là người mạnh nhất trong số những người vào nghề trong ba năm nay. Nếu những người vào nghề sau này lúc gặp ngươi tất nhiên sẽ khách sáo một chút.

Khi tham gia thi đấu, ngươi sẽ tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu, nâng cao linh thức và rất có ích cho sự phát triển về sau. Những hồn ma của Âm Dương giới đều biết dùng linh lực, sau này ngươi đấu với những đối thủ như Dương Tứ Hải nên không thể mong đợi mình tự nhiên bị tinh thần phân liệt được.

Cuối cùng, không thể không nhắc đến phần thưởng vô cùng phong phú. Ngoài năm trăm ngàn quỷ tệ ra, còn có phần thưởng năm trăm ngàn nhân dân tệ và một pháp bảo thần bí. Đây đúng là cơ hội khó gặp...” Càng về cuối, Miêu Gia càng giống dân làm quảng cáo.

“Được, ta phải tham gia.” Ngay khi nghe đến năm trăm ngàn nhân dân tệ, Vương Hủ đã xem những câu còn lại như đánh rắm.

“Đã vậy ngươi cứ ký vào đây là được, ta đã giúp ngươi điền hết những tin tức cơ bản.” Miêu Gia lấy một trang giấy ra.

“Ồ, được... Này! Đây là cái gì?” Vương Hủ vừa cầm lên xem thử thì mới nhận ra chẳng phải là đơn báo danh gì cả, mà chính là một tờ bảo hiểm nhân thọ khác...

“Số tiền bồi thường sau khi chết khá lớn. Bảo hiểm nhân thọ lần trước giả mạo chữ ký của ngươi nên có chút vấn đề, vì vậy ta đành mua một cái khác.” Dường như Miêu Gia đang tường thuật lại một vấn đề chẳng liên quan đến mình.

Vương Hủ bỗng cảm thấy chuyện này đã không còn bình thường như hắn tưởng: “Này, cho dù là Đại Hội Võ Thuật cũng không cho phép giết người chứ? Có phải ngươi đang giấu diếm bí mật nào đó không?”

“Ta có chút chuyện cần phải ra ngoài, ngươi cứ hỏi Vũ thúc để biết thêm chi tiết. Bye bye.” Tốc độ của Miêu Gia thật đáng sợ, khi tiếng bye bye được nói ra thì cũng là lúc hắn vừa đóng cửa.

Từ nãy giờ, Vương Hủ đã cảm thấy Vũ thúc ở bên cạnh hơi kỳ lạ nhưng giờ mới có dịp để hỏi: “Vũ thúc, cuộc thi ngu ngốc đó chắc chắn có âm mưu phải không? Nếu ngươi biết nhất định phải nói với ta.”

Vũ thúc ngẩng đầu nhìn Vương Hủ khoảng hai giây, rồi nói một câu: “Ta là Ủy Viên Trưởng của cuộc thi năm nay. Yên tâm đi, ta sẽ quan tâm đến ngươi.”

Nghe xong, Vương Hủ đứng ngẩn ngơ cả một phút rồi mới ký tên vào hợp đồng bảo hiểm nhân thọ...

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả. p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
addbot102
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
Hieu Le
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
Hieu Le
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
Độc Cô Tèo
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
vnboy908
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
Nguyễn Hải Long
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
Thanh Lâm
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
chomaka
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
zzBORISxx
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
Bao Chửng
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
dungkhocnhaem
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
chomaka
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
Hoàng Dũng
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
Hoàng Dũng
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
ruby500
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
Nguyễn Thắng
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
Lê Thị Thanh Loan
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang