Mục lục
[Dịch] Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cơ thể Vương Hủ đã tới giới hạn, bởi "Linh thức tụ thân thuật - Cải tạo" gây tổn thương rất khủng khiếp lên người hắn. Nếu hắn tiếp tục kiên trì thì rất có thể sẽ chết thật. Thế nên hắn quyết định nốc ao Tranh thú trong chút thời gian, dù sao hắn cũng chẳng còn cách nào tiếp thêm một đòn nữa của Tranh thú.

Trong nháy mắt, thân hình mờ ảo của Vương Hủ biến mất tại chỗ. Lúc hắn lại xuất hiện lần nữa thì đã cưỡi trên lưng Tranh thú. Năm chiếc đuôi như năm thanh roi thép đánh về phía hắn mà không chút do dự, nhưng Vương Hủ còn ra tay nhanh hơn. Đó là một quyền thật nặng trên lưng Tranh thú.

Sau một tiếng gào thê lương, Tranh thú nằm gục trên mặt đất như nỏ mạnh hết đà. Cho đến khi trận đấu kết thúc, nó cũng không đứng lên lần nữa.

"Tiểu Tranh! Quỷ Cốc Tử! Ngươi dám..." Tôn Tiểu Tranh thấy cảnh này, liền lộ vẻ giận dữ. Nhưng nàng không thể làm gì khác, tốc độ của Vương Hủ nhanh hơn nàng rất nhiều. Lại thêm việc không có Tranh thú phối hợp, nàng không còn cách nào công kích Vương Hủ.

"Ngươi muốn nhận thua sao? Ta còn có tuyệt chiêu chưa dùng đấy, không có chó thì ngươi không có phần thắng đâu!" Dù đang thở hồng hộc nhưng Vương Hủ vẫn muốn phô trương thanh thế.

"Thiên Vô Nguyệt!"

Vương Hủ chỉ cảm thấy một dải ánh sáng trắng hiện lên trước mắt. Đương lúc lấy lại tinh thần, Vương Hủ đã đến một không gian kì dị và bản thân hắn lại đang đứng giữa tinh không. Mặt đất dưới chân hắn hệt như vũ trụ biến ảo không ngừng, nhưng giẫm lên lại cảm thấy như đất bằng.

Trong không gian này không nhìn thấy bầu trời, ngẩng đầu lên chỉ thấy một mái vòm màu trắng lớn đến độ không thể nào hình dung được. Mái vòm này đang phát ra hào quang êm dịu chiếu sáng cảnh vật nơi đây.

Tôn Tiểu Tranh đứng ở một nơi cách Vương Hủ không xa và vẫn nói bằng giọng lạnh lùng trước sau như một: "Thiên Vô Nguyệt là muốn chỉ thực lực của ta sẽ tăng rất nhiều ở trong không gian không có trăng. Trong khi đó, ngươi sẽ dần dần mất đi linh thức cho đến khi bị ta giết chết!"

Vương Hủ ngừng Linh Thức Tụ Thân Thuật, rồi ngồi bệt xuống đất một cách dứt khoát. Giờ hắn không thể đứng nổi vì đã quá mệt mỏi, thân thể lại bị tổn thương rất nghiêm trọng. Lúc này, cho dù chỉ là động đậy ngón tay cũng khiến hắn đau đớn khôn xiết.

''Xem ra ngươi đã chịu chết." Chỉ cần một bước, Tôn Tiểu Tranh đã đến trước mặt Vương Hủ, rồi cầm chủy thủ đặt trên cổ hắn. Cho dù Vương Hủ đang trong trạng thái tốt nhất thì tốc độ chỉ đến thế là cùng.

Vương Hủ ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn không trả lời mà đưa tay lục lọi, rồi lấy một bức thư ra khỏi ngực. Bức thư này được làm từ một chất liệu kì lạ nên không hề chịu chút ảnh hưởng nào từ nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn.

Hắn mở bức thư, lấy lá thư bên trong theo như lời Miêu Gia đã nói trước đó: “Sau khi Tôn Tiểu Tranh sử dụng Thiên Vô Nguyệt, ngươi cứ dựa theo nội dung trong bức thư mà làm là được.”

Tôn Tiểu Tranh nào biết Vương Hủ đang làm trò gì: "Chẳng lẽ ngươi mang theo di chúc sao? Bây giờ ngươi muốn ta giúp chuyển cho ai à?"

Vương Hủ nhìn vào lá thư. Đầu tiên, khuôn mặt hắn hơi kinh ngạc, sau lại gật đầu rồi cười khúc khích. Xem xong, hắn chợt ngẩng đầu nhìn Tôn Tiểu Tranh. Trong mắt hắn như đang do dự điều gì đó.

"Trước khi ngươi giết ta, ta có đôi lời muốn nói với ngươi và cũng rất muốn nói xin lỗi về chuyện vừa rồi. Thật ra chuyện này có nguyên nhân của nó, ngươi nghe ta nói hết sẽ hiểu rõ ngay. Nếu khi đó ngươi còn muốn giết ta thì ta đây chỉ đành nhận mệnh."

Giờ phút này, Hạ Văn Hồng nhìn quanh trên sân bóng ngoài trời như một con ruồi không đầu. Từ sau lúc Vương Hủ dùng "Linh Thức Tụ Thân Thuật - Cải tạo", hắn không rõ thằng oắt này đã làm gì Tôn Tiểu Tranh, chẳng qua hắn cũng đoán được tám, chín phần.

Mặc dù Hạ Văn Hồng đã giận đến mức không kiềm được và hận không thể trực tiếp lên sân xé Vương Hủ thành từng mảnh nhỏ, nhưng Thiên Vô Nguyệt đã được sử dụng nên hắn không còn cách nào can thiệp.

Trên sân hiện chỉ còn Tranh thú đang nằm bẹp trên đất, còn Vương Hủ cùng Tôn Tiểu Tranh lại đang ở trong không gian song song. Xem ra cả hai phải phân thắng bại mới có thể trở về.

Bầu không khí nặng nề kiềm nén liên tục suốt mười phút, trên không chợt xuất hiện một khe hở, dường có ánh trăng lan tỏa từ nơi đây.

Lúc vầng sáng biến mất, Vương Hủ và Tôn Tiểu Tranh xuất hiện tại chỗ cũ.

Bấy giờ, không chỉ Tôn Tiểu Tranh mà Vương Hủ cũng cúi đầu đỏ mặt, vẻ ngoài tỏ ra rất xấu hổ. Cả hai đều đứng im mà không nói lời nào. Ánh mắt trao nhau cực kỳ mờ ám.

Hạ Văn Hồng lại bắt đầu suy nghĩ miên man: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Vương Hủ không bị giết? Vì sao bọn họ đều không nói lời nào?" Các loại giả thiết xuất hiện trong đầu như muốn ép hắn phát điên.

Tôn Tiểu Tranh cử động trước. Nàng trực tiếp nói với trọng tài Ninh Phong: "Ta nhận thua."

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khó tin. Chuyện này sao xảy ra ra được? Thiên Vô Nguyệt Tôn Tiểu Tranh đứng ở vị trí thứ ba trên bảng cá cược sao lại có thể nhận thua trước Quỷ Cốc Tử Vương Hủ, một gã không hề có chút danh tiếng?

Ninh Phong tuyên bố trận đấu kết thúc, rồi đứng ngây tại chỗ cứ như chỉ chờ có người nói cho nàng biết chân tướng mới thôi.

Nàng một mực không thế hiểu Vương Hủ đã dùng biện pháp gì để khiến Tôn Tiểu Tranh nhận thua.

Tôn Tiểu Tranh nói xong, lấy một chiếc kèn acmonica ra và thổi một tiếng, Tranh thú biến mất.

Nàng quay đầu, bỏ đi. Vương Hủ bước đến gọi nàng lại: "Chờ một chút"

"Ngươi đừng nói chuyện với ta nữa! Ta không muốn nghe!" Nói xong, nàng bỏ chạy tóe khói.

Nghe sao cũng giống cảnh tình nhân đang cãi nhau.

Vương Hủ ngửa mặt lên trời, thở dài: "Coi bộ không nói rõ ràng rồi! Gã trai củi mục Miêu Gia thật quá lợi hại, chỉ cần vài câu nói dóc đã có thể giải quyết vấn đề. Giờ ta phải làm gì đây? Nếu ta giải thích cho nàng đây là sách lược của ngươi thì nàng không đâm chết ta mới là lạ."

Hạ Văn Hồng xông đến chỗ Vương Hủ, nắm cổ áo hắn, rồi hô: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì em họ của ta?"

Vương Hủ vẫn nhìn bầu trời bằng bộ mặt khổ sở: "Ài... Ta chỉ nói một lời nói dối, đã vậy còn là lời do người khác dạy ta nói. Trên đời chỉ có ba người biết nội dung và ta cũng muốn vĩnh viễn chỉ có ba người biết."

Tất nhiên Hạ Văn Hồng sẽ không dừng lại, nhưng ngờ đâu hắn lại rút súng, rồi kề vào cổ Vương Hủ: "Nói cho ta biết!"

Vương Hủ chẳng thèm đếm xỉa đến hắn: "Đến hỏi em họ của ngươi đi. Bây giờ ta đang bận lắm." Hắn đẩy nòng súng của Hạ Văn Hồng, sau đó rời khỏi sân bóng.

Bấy giờ, đầu óc Vương Hủ như một cuộn đay rối.

Hắn đang phải cân nhắc rất nhiều việc, thế nên chỗ đầu tiên hắn muốn đến chính là văn phòng thám tử của Miêu Gia.


-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả. p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
addbot102
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
Hieu Le
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
Hieu Le
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
Độc Cô Tèo
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
vnboy908
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
Nguyễn Hải Long
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
Thanh Lâm
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
chomaka
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
zzBORISxx
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
Bao Chửng
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
dungkhocnhaem
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
chomaka
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
Hoàng Dũng
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
Hoàng Dũng
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
ruby500
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
Nguyễn Thắng
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
Lê Thị Thanh Loan
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK