-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Năm năm nhanh chóng trôi qua, Dụ Hinh đã được mười hai tuổi, mười ba tuổi. Những năm gần đây, Tề Tùng Văn đối xử với nàng như con đẻ, thậm chí còn hơn cả Tề Băng. Tuy cả hai đứa đều được hắn dạy bảo nhưng thái độ đối với Dụ Hinh luôn luôn dịu dàng hơn một chút.
Tề Trị nói không sai, Dụ Hinh quả thật có tiềm chất hơn người. Linh thức của nàng phát triển rất nhanh. Thực lực dần dần vượt qua Tề Băng. Có điều Dụ Hinh chẳng bao giờ biểu hiện ra. Bởi lẽ, nàng biết rằng cậu bé lạnh lùng kia có lòng tự trọng mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác.
Đương nhiên, Dụ Hinh thông minh thì Tề Băng cũng chẳng ngốc. Càng lớn dần, tình cảm giữa hai người chuyển hóa thành kiểu tự hiểu suy nghĩ của nhau. Tuy nhiên, Tề Băng vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và không giao tiếp nhiều với Dụ Hinh, hệt như nàng chỉ là khách khứa ở tạm trong nhà mình. Nguyên nhân là do anh trai hắn đã từng nghiêm khắc dặn dò rằng: "Tuyệt đối không thân thiết với nàng, làm bạn cũng không được!"
Song, mặc dù Tề Trị nói tới nói lui nhưng cuối cùng lại không thể theo dõi được diễn biến của câu chuyện này. Hai năm trước, hắn được rời khỏi nhà đúng như ý muốn. Mới mười sáu tuổi, Tề Trị một mình đi học cấp ba ở Mỹ. Sau khi thỏa thuận với cha xong, hắn dễ dàng giành ngôi quán quân của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới. Trong kỳ thi này, không ai có thể khiến hắn dùng hết sức. Tề Tùng Văn cũng hết cách giữ lại đứa con luôn nung nấu ý định bỏ đi.
Suốt hai năm sau khi anh trai bỏ đi, Tề Băng càng ít nói hơn nữa. Hắn thường xuyên mơ cùng một cơn ác mộng và không tài nào quên được đôi vợ chồng trong vũng máu đêm đó.
Nhưng hắn không có ai để thổ lộ. Thái độ lạnh lùng của cha khiến hắn không dám đến gần, trong khi anh trai đã cách xa nghìn khơi, còn những người trong gia tộc không dám nhắc đến chuyện đó. Bấy giờ, hắn dần dần cảm nhận được những lời Tề Trị đã nói.
Căn nhà này rất vô tình.
...
Thời gian thong thả trôi qua, những gợn sóng từ từ tích lũy để chờ đợi đến ngày bùng nổ.
"Ngươi là ai? Sao lại xông vào đây?"
Dụ Hinh nhìn người đang đứng trước mặt mình với vẻ nghi hoặc.
Đó là một cậu bé mập ú cũng tầm mười hai, mười ba tuổi. Chẳng qua hắn mập đến mức khó tin, dường như mỗi bước đi đều có thể khiến hắn thở dốc.
"Ta... ta... ta... nhận lệnh... của lão đại... đến... đến... để đưa ngươi đi gặp nàng."
Thằng nhóc này chẳng những béo, mà còn có hơi cà lăm nữa.
"Ngươi trả lời ta trước, ngươi vào sân huấn luyện dưới lòng đất của nhà họ Tề bằng cách nào? Lão đại của ngươi là ai?"
Cậu bé mập lau mồ hôi. Hành động này đoán chừng cũng khiến hắn chảy rất nhiều mồ hôi. Hắn vẫn lắp bắp nói: "Ta... ta là... Lạc Ảnh. Lão... lão đại là... Liễu... Liễu Khuynh Nhược."
"Cái gì! Khuynh Nhược ư?!"
Đương nhiên Dụ Hình nhớ cái tên này. Cha của nàng, Dụ Thanh, tuy không đủ năng lực để chiến đấu nhưng có một chút thành tựu trong việc môi giới linh hồn. Nhờ vậy, hắn quen được Thông Thiên Thần Toán Liễu Nghị, mặc dù không thân thiết cho lắm. Khi mẹ của Liễu Khuynh Nhược qua đời sau khi sinh con, Dụ Thanh chủ động đưa cô bé về nhà mình để chăm sóc. Vì vậy, trước năm tuổi, hai đứa bé này thân thiết như chị em từ một mẹ sinh ra.
Liễu Nghị chẳng mấy khi đến thăm con nhưng mỗi lần đến đều nồng nặc mùi rượu. Có thế thấy hắn mất rất nhiều thời gian mà không thể tiêu được nỗi đau mất vợ. Cũng may mà hắn có thể thoát ra được. Sau khi thiên ân vạn tạ, hắn đưa Liễu Khuynh Nhược đi với mình.
Mấy năm vừa qua, Dụ Hinh dần dần hiểu rằng cha mẹ mình không trở về được nữa. Mọi người trong nhà họ Tề đều im lặng trước đề tài này, nàng cũng không thể tự đi tìm cha mẹ. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Liễu Khuynh Nhược khiến cho nàng cảm thấy như tìm được người thân duy nhất của mình.
"Sao nàng không đi tìm ta? Cớ gì ta phải tin lời của ngươi?"
Dụ Hinh lại hỏi.
"Ta... ta không... chứng minh được... Ngươi... ngươi muốn tới... thì tới. Nếu ta bị... người nhà họ Tề... bắt gặp... có thể... sẽ... sẽ gặp chuyện không may."
Do dự một lát, Dụ Hinh mới gật đầu: "Được, ta đi với ngươi!"
Cậu bé mập nghe xong câu này, liền mở miệng nói: "Bùi lão sư, được rồi."
Nói xong câu này, cảnh vật xung quanh Dụ Hinh và hắn bỗng nhiên biến đổi. Cả hai liền từ sân huấn luyện dưới lòng đất của nhà họ Tề tới thẳng một con đường náo nhiệt.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng đứng bên cạnh họ: "Trên xe kia."
Hắn chỉ một chiếc xe hơi đang đậu ở cách đó không xa.
Dụ Hinh chưa bao giờ được nhìn thấy năng lực truyền tống không gian. Do đó, nàng hơi giật mình nhìn vị "Bùi lão sư" này, sau đó mới đi về phía chiếc xe.
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt. Bùi Nguyên lái xe rất nhanh. Trong khi đó, Lạc Ảnh ngồi uống nước một cách điên cuồng ở vị trí phụ lái. Vì có phần lạ lẫm nên Dụ Hinh ngồi một mình ở dãy ghế đằng sau.
Chuyến đi kết thúc sau ba mươi phút, chiếc xe dừng trước một căn nhà dân hết sức bình thường. Dụ Hinh vội vàng xuống xe. Nàng đã dùng linh thức để cảm ứng vị trí của Liễu Khuynh Nhược.
Hai người gặp lại nhau lần nữa nhưng không hề có cảnh tượng ôm nhau khóc lóc một cách mùi mẫn. Có thể thấy Dụ Hinh hơi kích động, còn Liễu Khuynh Nhược thì chỉ ngồi cười nhạt mà thôi.
"Ngồi đi."
Liễu Khuynh Nhược nói.
Dụ Hinh ngồi đối diện nàng, đưa mắt nhìn hai gã Bùi Nguyên và Lạc Ảnh đang đứng ì ngoài cửa.
Liễu Khuynh Nhược cười nói: "Các ngươi có thể đi chỗ khác để bọn ta nói chuyện hay không?"
Hai người này đúng là nghe lời, vừa nhún vai xong thì liền rút lui. Do không khí khá yên bình, Dụ Hinh không thể biết được rằng vì bọn họ không dám tự tiện hành động nên mới đứng đó...
Đợi họ đi rồi, Dụ Hinh mừng rỡ nói: "Khuynh Nhược, những năm nay ngươi ở đâu vậy? Tại sao trở thành lão đại gì đó? Hình như người lợi hại lắm à nha."
Tuy Liễu Khuynh Nhược vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, song lời nói lại chứa hơi lạnh. Nàng không trả lời vấn đề của Dụ Hinh mà nói thẳng ý định của mình:
"Ta đã đi tìm ngươi vào năm năm trước. Tuy tìm được nhưng khi ấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, ta quyết định không gặp. Vào lúc này đây, ta nghĩ rằng ngươi đã có đủ năng lực và sự kiên cường để chấp nhận tất cả sự thật."
"Ngươi... nói gì vậy?"
Liễu Khuynh Nhược bắt đầu tự thuật bằng một thái độ khá bình thản. Trong lời kể của nàng có cái chết của cha mẹ mình, sự thật về cái chết của cha mẹ Dụ Hinh. Tất nhiên nàng còn nhắc đến hung thủ Tề Băng.
Dụ Hinh không bao giờ quên mỗi câu mỗi từ trong nửa giờ ấy.
Hóa ra con người không cần quá nhiều thời gian để thay đổi cuộc sống của mình...
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả.
p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi
Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK