-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Ma quỷ bốn phía chạy tán loạn, hệt như Vương Hủ là một kẻ cực gian cực ác trên thế gian này, tùy lúc có thể khiến bọn chúng hồn phi phách tán.
Linh hồn màu xám hệt như cõi hỗn độn mà cũng giống trái tim của hắn, còn đôi mắt màu đỏ thì dường như có thể nhìn thấy tất cả sinh linh trên cõi đời này. Giờ khắc trước mắt, có lẽ Vương Hủ đã bị linh hồn thời thơ ấu của mình chiếm giữ thân thể, riêng hắn chỉ có cảm giác không hề chiến đấu một mình.
Vương Hủ nhìn hàng trăm con quỷ xung quanh bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó vung tay lên, một loạt hóa thành tro bụi. Thấy thế, khóe miệng hắn nở một cười thật lạnh rồi tiếp tục thu lấy những linh hồn khác và tiếp tục khiến chúng hồn phi phách tán. Nhưng chính Vương Hủ cũng không hề hay biết rằng chuyện mình đang làm đáng sợ đến cỡ nào. Dù là Miêu Gia cũng không dám tiêu diệt nhiều linh hồn như vậy trong thời gian ngắn, bởi làm thế sẽ phá hư phần nào đó sự cân đối trong thiên địa, rất có thể sẽ dẫn đến một hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Mà lúc này, Vương Hủ phát hiện mình đã có thể hiểu Phục Ma Thiên do Quỷ Cốc Tử để lại, thật ra nói vậy để biết không phải hắn chỉ có thể đọc mà hoàn toàn có thể lý giải ý nghĩa ở bên trong. Song Vương Hủ không muốn biết trên đó ghi chép cái gì nữa rồi, bởi hắn đang liều mạng hấp thụ tri thức của Phục Ma Thiên.
Hắn không hề chú ý tới một chuyện, đó là từ khi Phục Ma Thiên xoay quanh người hắn thì màu đỏ trong mắt của hắn đã dần nhạt bớt và giờ đã hoàn toàn biến mất, để lại nơi đây một trạch nam Vương Hủ...
Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể trầm xuống, loại cảm giác này... Lại có một thứ đang đến gần!
Bấy giờ, một con quái vật to xấp xỉ một chiếc ô tô nhào ra từ một con hẻm rồi lao đến trước mặt nữ quỷ xấu xí. Nữ quỷ nọ thấy vậy liền cả kinh, nhưng muốn chạy cũng không còn kịp. Chợt thấy dị thú tung một trảo đè nữ quỷ dưới lòng bàn tay, cùng lúc đó tạo một hố sâu nửa mét trên mặt đường. Đến đây, nó lại xé nữ quỷ rồi nuốt vào trong miệng, mặc kệ nữ quỷ kia có kêu gào thê thảm đến thế nào, nó cũng không hề tỏ ra thương cảm.
Sơn Hải Kinh ghi lại: Tranh là loài dị thú có hình dáng như xích báo, năm đuôi một góc, âm độc như đá.
Không đợi Vương Hủ phản ứng, nữ quỷ từng khiến hắn chịu nhiều đau khổ đã trở thành thức ăn ở trong bụng Tranh thú, mà xem ra nó vẫn chưa no, hiện đang nuốt từng bầy ma quỷ ở khắp nơi và càng ngày càng đến gần Vương Hủ.
Vương Hủ nhìn Tranh thú bằng một loại ánh mắt rất lạ, bấy giờ chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng rồi thét: "Đây là ngươi tự tìm đường chết!"
Nói xong, tay trái co lại, chiếc dao găm rơi trên mặt đất chợt xuất hiện trên tay hắn, trong khi đó miệng hắn thì thầm: "Thiên Địa Vô Cực! Càn Khôn Tá Pháp!"
("Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp" là chú ngữ cửa miệng của nhân vật Yến Xích Hà trong bộ phim "Thiến Nữ U Hồn". Trong lúc hiếu kỳ, ta từng tìm kiếm tư liệu và nhận ra họ Yến không phải là "kỳ nhân" duy nhất dùng chú ngữ này bởi trong cuốn hai truyện Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh từng dùng câu này)
Rồi đây dao găm đột ngột tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay Vương Hủ chợt tạo một pháp quyết, dao găm bay thật nhanh về phía Tranh thú như thần tiên điều khiển phi kiếm theo ý mình.
Mà chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến người xem không thể tin được. Chiếc dao găm chỉ bay đến trước mặt Tranh thú rồi bị nó nuốt gọn...
"Ầy, ta nói nè đại ca... À ừm, có thể trả lại cho ta không?" Một kích không những không có kết quả gì mà hình tượng cao nhân cũng chẳng còn sót lại một chút. Cuốn sách bằng trúc khôi phục hình dạng cũ rồi rơi thẳng xuống đất.
Lần này đổi lại, Tranh thú đã bị Vương Hủ dọa đến phát ngốc rồi. Song nó chỉ nhún một cái đã đến trước mặt Vương Hủ, kèm theo đó là một trảo đập hắn bay hơn mười thước, đâm vào chiếc bus ở ven đường khiến kính chắn gió nát bấy.
Vương Hủ trực tiếp ngồi ngay vị trí tài xế cùng một đống miểng chai. Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị nhào trộn, xem ra xương cốt đã bị gãy, hơn nữa do đau qua nên hắn không rõ bị gãy mấy khúc mà toàn thân đều cảm thấy như muốn nát ra.
Vương Hủ thầm nghĩ mình đã sắp ngất đi, sau khi tỉnh lại hẳn sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng hàm hồ. Đáng tiếc là bước chân nặng nề của Tranh thú càng ngày càng gần, mỗi một bước đều như muốn dẫm nát trái tim của hắn. Vương Hủ cố nén đau đớn kịch liệt khắp toàn thân để mở cửa xe, sau đó lết ra ngoài.
Ngay khi vừa ngã lên trên mặt đường, chỗ vị trí hắn từng ngồi lập tức bị một trảo của Tranh thú đập bẹp. Do trảo này từ trần xe đè xuống nên mặt tiền của xe buýt đã hoàn toàn thay đổi, trần xe hiện đang lõm sâu vào trong lòng xe.
Tay chân của Vương Hủ không thể động đậy, hắn chỉ đành phải bò trên mặt đất như loài côn trùng hay loài bò sát. Hắn thầm nghĩ: Cho dù là rời khỏi Tranh thú chỉ có một tấc đi chẳng nữa thì khả năng sống sót sẽ càng lớn hơn một chút. Dù sao đánh đến nước này thì mình phải cố sống sót đến cùng!
Tranh thú phát hiện vị trí của Vương Hủ, đang nhào tới trước người hắn rồi mở cái miệng đỏ như máu nhằm hưởng thụ bữa ăn ngon trước mặt, nhưng một giọng nói lại ngăn cản nó ngay lúc này: "Tiểu Tranh! Khoan đã!"
Theo giọng nói, một cậu bé đội mũ lưỡi trai bước ra từ trong bóng tối. Sau khi đánh giá kẻ đang nằm trên mặt đất, hắn xoay người rồi nói: "Tiểu Tranh, đi thôi."
Tranh thú ngoan ngoãn cúi người xuống để người nọ cưỡi trên thân mình.
Vương Hủ thấy lửa cháy mà không rõ đầu đuôi nên mới vội hét: "Này, ngươi có lầm không vậy? Ai lại nuôi chó to thế mà không xích cổ lại, đã vậy còn để nó chạy khắp nơi cắn càn nữa chứ! Ngươi tên gì? Ta muốn gặp cha mẹ của ngươi!"
Đương nhiên những câu nói nhảm của Vương Hủ ngoài việc giảm chỉ số thông minh của mình trong lòng đối phương thì chẳng có tác dụng gì khác.
Cậu bé kia quay đầu nhìn hắn, sau đó thở dài một hơi, hệt như bậc làm cha làm mẹ đang nhìn một đứa con ngu ngốc: "Giới săn quỷ ở thành phố này thật kỳ quái, chiến lực thì khi có khi không, đã vậy còn dùng linh hồn để công kích Tiểu Tranh của ta, toàn thân tà khí ngập trời..." Nói đến đây, sát ý dưới vành nón lại nồng nàn như trước.
"Ha ha, cũng không phải người nào cũng tệ lậu như hắn. Đây là tình huống đặc biệt à nha." Chẳng biết từ lúc nào, Miêu Gia đã xuất hiện một bên, thân hình của cậu bé chợt cứng đờ.
Hắn không hề phát hiện bất cứ bất cứ người nào tới gần, hiển nhiên thực lực của người trước mắt rất mạnh.
"Ngươi là Miêu Gia, kẻ quản lí thành phố này?" Giọng nói của cậu bé chứa đầy thuốc súng, chỉ là Miêu Gia không hề trả lời mà châm một điếu thuốc rồi cõng Vương Hủ lên trên lưng, sau đó chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Hừ, giả vờ giả vịt... Ầy, nhưng dù sao mình cũng chỉ đi ngang qua, không cần nhiều chuyện làm gì." Cậu bé vỗ đầu Tranh thú, con thú này gầm về phía Miêu Gia bỏ đi, rồi lao vào trong bóng đêm...
Một ngày dài dòng buồn chán của Vương Hủ đã đến hồi kết. Đây là ngày đầu tiên hắn bước vào thế giới của giới săn quỷ và cũng chính là ngày bắt đầu của một cuộc sống thê thảm hết chỗ nói, thậm chí nếu hắn biết rõ khi mình tỉnh lại sẽ phải khổ sở như vậy, đoán chừng sẽ lựa chọn biện pháp an nghỉ ngàn thu.
Chỉ là vận mệnh rất nhiều người sẽ bắt đầu thay đổi trong một ngày, rất nhiều câu chuyện con người không thể biết cũng xuất hiện và cũng rất nhiều câu chuyện đến ngày hôm nay chúng ta mới bắt đầu nói đến...
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả.
p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi
Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK