Mục lục
[Dịch] Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Ba ngày sau khi hồn phách của Dương Tứ Hải bị tiêu diệt, Vương Hủ mới tỉnh lại từ trong cơn mê.

Vương Hủ phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ ở quán rượu Hắc Miêu. Mạnh Hồng và Vũ thúc kể hắn nghe rất nhiều việc xảy ra vào mấy ngày trước.

Tề Băng đã tiễn hồn ma của Cố Hữu Hâm và Trần Phương đi, cuối cùng hai người bọn họ vẫn không thể ở bên nhau.

Chuyện Vương Hủ trốn khỏi sở cảnh sát lần nữa bị Miêu Gia ém nhẹm đi. Tất nhiên khoản tiền Vương Hủ nợ Miêu Gia cũng tăng thêm.

Nghe nói mấy hôm nay Tề Băng đến thăm Vương Hủ rất nhiều lần, nhưng thấy hắn chưa tỉnh nên đành bỏ đi.

...

Vương Hủ nghỉ ngơi thêm một ngày rồi trở về trường. Lần này hắn chủ động đến tìm Tề Băng.

“Nghe nói ngươi tìm ta có chuyện?” Vương Hủ bước vào phòng rồi ngồi bệt xuống đất.

Phòng của Tề Băng vô cùng sạch sẽ, mọi thứ đều rất ngăn nắp. Hắn vẫn đeo bộ mặt lạnh lùng, dáng vẻ cứ như dù có đánh nhau thì đầu tóc cũng không rối một sợi.

“Ta đã hỏi Miêu Gia về chuyện linh thức của ngươi đột ngột trở nên mạnh mẽ. Hắn nói ngươi bị tinh thần phân liệt nên có thể biến hình. Ta muốn gặp con người thật của ngươi xác nhận một chút.”

"Hắn ta mới tinh thần phân liệt! Cả nhà hắn đều bị tinh thần phân liệt!”

“Vậy rốt cuộc ngươi đã làm điều đó như thế nào? Lúc đó ngươi... rất lợi hại.”

Thực ra sau hôm đó Tề Băng rất sốc. Chính câu nói “Thực ra thực lực của ngươi còn hơn cả hắn” của Vương Hủ khiến Tề Băng càng cảm thấy khó hiểu. Kinh nghiệm chiến đấu với hồn ma của hắn thậm chí còn hơn cả Miêu Gia, so với người mới như Vương Hủ đúng là như trời với đất. Nhưng hắn suýt chết trong tay Dương Tứ Hải, hơn nữa không phải do những nhân tố tâm lý như khinh địch hay sợ hãi hồn ma của Âm Dương giới mà ra.

Từ nhỏ đã được xem như hi vọng của gia tộc và là một thiên tài trong giới săn quỷ, Tề Băng không phải chưa từng gặp thất bại. Hắn liều mạng khắc phục rất nhiều khiếm khuyết, nhưng chuyện hôm ấy khiến hắn hoài nghi chính bản thân. Chẳng lẽ sự cố gắng của mình vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ mình và Dương Tứ Hải cũng chỉ là hạng bảo thủ tự phong thôi sao?

Vương Hủ nghĩ ngợi chốc lát rồi giải thích: “Hình như lúc nhỏ ta rất lợi hại, nhưng sau khi cha mẹ chết đi thì ta phải chịu cú sốc cực lớn nên những ký ức liên quan đến linh hồn và nỗi đau khổ vì mất đi cha mẹ đều bị niêm phong lại. Điều này xem như một dạng tự bảo vệ về mặt tâm lý, chỉ đến thời khắc nguy hiểm, con người còn lại trong ta có thể sẽ xuất hiện. Thực ra ta vẫn là ta, ký ức vẫn như vậy nhưng lúc đó linh thức của ta được mở ra hết, còn có rất nhiều ký ức đau khổ đều trào dâng trong lòng.”

“Ồ, nếu vậy thì ngươi đã bị tinh thần phân liệt với tác dụng phụ là biến hình.”

“Này! Giọng điệu kết luận của ngươi tương tự Miêu Gia đấy, có ý gì thế? Mặt ngươi còn ra vẻ như điều này rất hợp lý nữa. Ê, ngươi có nghe ta nói không đấy? Ngươi nhìn màn hình laptop làm gì? Sao lại lên baidu tra phương pháp trị bệnh tinh thần phân liệt? Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đang thương hại ta hả? Này!”

...

Ngày thứ hai, cuối cùng Vương Hủ đã đến lớp. Hắn lại nhìn thấy Thượng Linh Tuyết, người mà đã lâu hắn không gặp. Nhưng hắn không tiện đi tới chào hỏi, dẫu sao lần gặp mặt trước cũng thật khó xử.

Thế là Vương Hủ ngồi xuống hàng ghế cuối lớp rồi úp mặt lên bàn ngáy khò khò, kết quả là vào lớp chưa được bao lâu thì đã có người khẽ thúc hắn.

Vương Hủ đang định hỏi có phải đối phương muốn chết hay không, ai ngờ phát hiện Thượng Linh Tuyết đang ngồi bên cạnh mình.

“Ngươi sao thế? Có phải không khỏe trong người khỏe không?” Thượng Linh Tuyết tưởng rằng Vương Hủ nghỉ một thời gian dài vì bị bệnh nên hơi lo lắng.

“Ồ, không có gì... chỉ hơi mệt, nằm một chút là hết.” Vương Hủ hơi cảm động, thật ra hắn vẫn còn mắc cỡ nên giả vờ ngủ tiếp.

Thượng Linh Tuyết không tiện nói thêm nên đành nghe giảng và ghi chép bài.

Thật ra hai người gặp mặt chưa được vài lần, quan hệ chỉ xem như ở mức bình thường. Những lần gặp mặt trước, Vương Hủ tỏ ra rất kỳ lạ, hoặc là theo dõi, hoặc là quay cóp, hoặc là nôn mửa, hoặc là cởi trần chạy... Nếu thời gian dài không trò chuyện, hai người có thể sẽ trở thành những người qua đường từng đi ngang qua đời nhau.

Cuộc đời luôn đáng tiếc như vậy, có rất nhiều người bạn tốt nhưng trong lúc không hay không biết lại trở thành người xa lạ, thậm chí một ngày nào đó sẽ sợ phải nói chuyện với nhau. Cho dù có gặp nhau giữa biển người nhưng không biết phải bước đến chào hỏi nhau như thế nào, gọi điện thoại thì không tìm được chủ đề chung để nói chuyện. Quả thật thời gian có thể giết chết rất nhiều tình cảm...

Tất nhiên Vương Hủ nằm chồm lên bàn cũng ngủ không nổi nữa. Hắn muốn nói chuyện cùng Thượng Linh Tuyết, chỉ có điều không biết phải nói gì.

Lúc này, hắn phát hiện vì một số cơ duyên trùng hợp nên hai người trở thành bạn bè, thế nhưng cả hai hoàn toàn không cùng một thế giới. Không phải vì Thượng Linh Tuyết là người thường, còn hắn là người săn quỷ. Cho dù vứt tầng lớp xã hội sang một bên, hai người cũng không nên xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Thiên kim tiểu thư và kẻ cô đơn không thể trở thành một cặp, thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng không thể...

Vương Hủ nghĩ ngợi lung tung, dần dần lại nhớ đến Dương Tứ Hải.

Dương Tứ Hải đến lúc chết vẫn chưa từng tỏ tình với Trần Phương, cuối cùng trở nên cực đoan. Hai người họ không phải không thể thành một cặp, nhưng trong lòng Dương Tứ Hải lại buông thả, chưa từng thử thì đã chấp nhận thua cuộc. Điều đó khiến việc Cố Hữu Hâm có xuất hiện hay không đều không quan trọng.

Vương Hủ đã quyết định, ít nhất hắn cũng muốn thử theo đuổi Thượng Linh Tuyết. Cho dù kết quả cuối cùng có thể không tốt đẹp nhưng hắn không muốn để lại một mối hận suốt cuộc đời mình.

Thế là Vương Hủ tỉnh dậy đúng vào lúc đến thời gian tự học...

“Ừ... À ừm, Tiểu Thượng này, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Vương Hủ quay đầu lại nói.

“Tiểu Thượng? Ngươi cứ gọi ta là Linh Tuyết đi, mà có chuyện gì đấy?” Thượng Linh Tuyết nghe cách Vương Hủ xưng hô thì không biết nên khóc hay nên cười.

“Ồ, được rồi... À ừm, ngươi có bạn trai chưa?” Tuy da mặt của Vương Hủ siêu dày nhưng vẫn cảm thấy nghĩa bóng của câu hỏi kia quá rõ ràng. Trong không kìm được, hắn đỏ mặt.

Nghe đến đây, Thượng Linh Tuyết bật cười. Nàng không ngốc, tất nhiên hiểu ý của Vương Hủ. Nhưng vì bản thân lớn lên trong trường của giáo hội nước ngoài nên nàng chưa từng tiếp xúc với phái nam, mà Vương Hủ lại là người bạn khác giới đầu tiên khen nàng đẹp, điều này đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng nàng. Lại nói nếu Vương Hủ biết chuyện này thì có lẽ sẽ cảm thấy chết cũng không tiếc.

Người khác giới ngộ nghĩnh Vương Hủ trở thành bạn bè của Thượng Linh Tuyết như thế. Chỉ có điều bạn trai trong mộng của Thượng Linh Tuyết không phải là hắn, mà phải là một người đàn ông vững vàng có thể dựa dẫm giống cha của nàng, vì vậy nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ yêu đương trước hai mươi sáu tuổi.

Lúc này, tâm tư của Thượng Linh Tuyết có chăng chỉ đặt vào việc học nên nàng quyết định dứt khoát từ chối Vương Hủ một cách khéo léo.

“Hiện giờ chưa có, ta nghĩ trong thời gian ngắn cũng sẽ không có. Đây là chuyện xa vời đối với ta, có lẽ đợi sau khi tốt nghiệp vài năm thì ta sẽ suy nghĩ lại.”

Vương Hủ nghe xong câu này, trong lòng nảy sinh nhiều cảm xúc. Hắn cảm thấy câu nói này đã chặn đứng cơ hội tỏ tình vào bất cứ thời gian nào trong vòng năm năm của hắn... Có thể nói sau hai câu đối thoại, hắn đã bị từ chối hoàn toàn.

Nhưng điều này cũng khiến cho cõi lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đây có thể coi là nước mắt đàn ông luôn chảy vào lòng...

Hắn tìm cơ hội cho mình xuống thang: “Ồ, không có thì tốt. Sắp trung thu rồi, không phải nhà trường định tổ chức một buổi lễ tế nguyệt sao? Tề Băng cứ muốn rủ ta đi dạo, nhưng do bọn ta hay đi cùng nhau nên dễ bị hiểu lầm thành dân đồng tính. Ta muốn mời ngươi đi cùng với ta, ngươi có thể gọi thêm bạn gì đó cũng được. Tất nhiên nếu ngươi gọi bạn trai tới thì bọn ta sẽ cảm thấy khó xử.”

Vương Hủ nói bừa song rất có hiệu quả, bởi vì những lời này không những che giấu được mục đích của việc hỏi Thượng Linh Tuyết có bạn trai hay chưa, mà còn khiến câu trả lời của nàng thừa rất nhiều chữ.

“Vậy cũng được, ta nhất định sẽ đến, hôm đó sẽ gọi một thêm bạn nữ nữa đến cùng. Hình như Tề Băng chưa có bạn gái phải không? Hay chúng ta giúp bọn họ một tay nhỉ? Nếu bọn họ thành một đôi, sau này chúng ta sẽ được mời đi uống rượu mừng đấy." Thượng Linh Tuyết vừa nói vừa cười, thế là Vương Hủ lại bị nàng hút hồn một lần nữa.

Vương Hủ liên tục nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ Thượng Linh Tuyết không phải ngọn đèn hết dầu, xem ra do mình hiểu quá ít về nàng. Dáng vẻ bướng bỉnh kia giờ đang làm lộ ra mặt xấu về khả năng nhìn người trong sòng bạc ngầm của mình.

Nhưng hắn vui mừng vì mình chưa lún vào quá sâu, bằng không một ngày nào đó sẽ bị cô gái này bán đi cũng không biết chừng.

“Ha ha ha … vậy … vậy thì tốt. Hy vọng bạn của ngươi có thể khiến khuôn mặt Tề Băng lộ ra chút cảm xúc...” Trong lòng Vương Hủ có hơi mong đợi được nhìn vẻ mặt của Tề Băng khi mình giới thiệu một cô gái cho hắn.

“Vương Hủ, ta hy vọng ngươi có thể giải thích rõ.” Giọng nói của Tề Băng bỗng văng vẳng sau lưng hắn.

Trong lớp học, học sinh tụm năm tụm ba ngồi rải rác khắp nơi, xung quanh Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết hoàn toàn không có người. Vương Hủ cảm thấy âm thanh này như một lưỡi đao đâm vào sống lưng hắn.

Không biết từ lúc nào, Tề Băng đã đứng ở lối đi bên cạnh hai người...

Vương Hủ cố làm ra vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn đôi mắt to đang chớp của Thượng Linh Tuyết và ánh mắt giết người của Tề Băng, sau đó mới nói: “Ta bị tinh thần phân liệt rồi...”

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả. p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
addbot102
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
Hieu Le
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
Hieu Le
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
Độc Cô Tèo
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
vnboy908
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
Nguyễn Hải Long
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
TùNGkk
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
Thanh Lâm
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
chomaka
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
zzBORISxx
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
Bao Chửng
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
dungkhocnhaem
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
chomaka
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
Hoàng Dũng
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
Hoàng Dũng
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
ruby500
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
quangkhoi
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
Sylvester Đặng
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
Nguyễn Thắng
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
Lê Thị Thanh Loan
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK