-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Hành lang này như kéo dài vô tận, đi mãi mà không tới đích. Hồn ma Đàm Hải cũng không muốn ra gặp nên Vương Hủ cứ đi một mạch không đầu không đuôi. Hơi lạnh xung quanh không khiến hắn tỉnh táo, ngược lại còn khiến lửa giận trong lòng lớn thêm.
Rốt cuộc trong bóng tối xuất hiện một bóng người. Vương Hủ đến gần nhìn kỹ thì phát hiện là một người phụ nữ, thầm nghĩ thì ra nơi này còn có một nữ quỷ. Hắn giơ cao quyển sách bằng trúc trong tay lên cao, chậm rãi đến gần nàng rồi vung tay muốn đánh.
Trong nháy mắt, người phụ nữ kia xoay người chụp lấy cổ tay khiến Vương Hủ không thể nào động đậy mảy may. Hắn thầm khiếp sợ, con quỷ này vừa nhanh vừa mạnh đến mức hắn chỉ có thể than thở.
Vương Hủ vừa định nghiêm túc liều mạng, khuôn mặt của người phụ nữ bỗng lộ ra từ trong bóng tối.
"Hắn dạy ngươi như vậy sao? Trong bóng tối ngươi không biết dùng linh thị à?" Thủy Ánh Dao buông tay Vương Hủ, sau đó nói chuyện như đang dạy học sinh tiểu học.
Vương Hủ tất nhiên biết "hắn" là muốn chỉ Miêu Gia nên lập tức kêu oan: "Nè đại tỷ, lần này coi như ngươi đã hiểu lầm. Ta và hắn chỉ là quan hệ thuê mướn, nhiều nhất có thêm chút quan hệ nợ nần, hoàn toàn không phải là bạn bè chứ đừng nói là thầy trò. Làm sao hắn có thể dạy ta thứ gì chứ?"
Thủy Ánh Dao hoàn toàn bỏ qua lời biện hộ của hắn: "Ngươi giải vây giúp hắn cũng vô dụng thôi. Thân là người giới thiệu của ngươi, hắn lại không chịu trách nhiệm tương ứng. Chuyện này ta chắc chắn phải truy cứu. Còn nữa, xưng hô của ngươi với ta phải thay đổi."
"Đổi thế nào? Chiếu theo ý của ngươi, ta nên gọi ngươi là sư nương phải không?"
Thủy Ánh Dao chỉ dùng một quyền để ngăn cản những lời nói nhảm của Vương Hủ.
"Sở Giang Vương đại nhân, hoặc là Thủy tiền bối đều được."
"Hoàn toàn không có vấn đề..." Vương Hủ đánh không lại nàng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy... Thủy tiền bối, không biết hôm nay đại giá quang lâm có điều gì cần làm?"
"Biết rồi còn hỏi." Thủy Ánh Dao vẫn không nói chuyện với hắn bằng một khuôn mặt vui vẻ, bởi vì quan hệ giữa Vương Hủ và Miêu Gia nên giận chó đánh mèo là chuyện bình thường. Ninh Thiên Đức cũng là một ví dụ rất tốt.
"À há! Khó trách cả ngày nay Miêu Gia đều trốn trong phòng, thì ra là mỗi tối ngươi đều mò mẫm đến tìm hắn..."
Câu nói lần này khiến Vương Hủ nhận lấy cặp mắt gấu mèo.
"Ta là người phụ trách thành phố này, dĩ nhiên phải đến để giải quyết hồn ma. Hắn có ở đây hay không không liên quan gì đến ta."
Trong lòng Vương Hủ thầm khinh thường: Ngươi cứ nói linh tinh đi, ai lại chẳng biết ma quỷ quấy phá nơi này bao lâu nay rồi. Bây giờ Miêu Gia vừa vào ở thì ngươi liền tới, còn muốn phủi sạch mọi quan hệ. Quá ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ rồi!
Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ dám quở trách Thủy Ánh Dao trong lòng. Nếu nói ra thì có thể sẽ ăn thêm quyền cước, cho nên ngoài mặt Vương Hủ vẫn cung kính cúi đầu khom lưng mời Thủy tiền bối đích thân chỉ đạo kỹ thuật bắt quỷ.
Giờ phút này, trong phòng Miêu Gia.
Miêu Gia đang lật mấy trang Độn Giáp Thiên Thư trong điện thoại di động, lúc đầu hắn tốn một năm trời để ghi cuốn sách vào trong điện thoại. Trong quá trình này, hắn gần như đã học thuộc cả quyển sách. Khổ nỗi hắn không hề học nghiêm túc những pháp thuật trên đó mà chỉ nghiên cứu một ít thứ hắn cảm thấy hứng thú. Có thể nói hắn rất giống Vương Hủ về độ lười biếng.
Mà mấy tháng gần đây, số lần xem quyển sách này không ngừng gia tăng. Chiến đấu với người sói Hà Gia Mục khiến hắn nhận ra thiếu sót về thể thuật, chiến đấu với Cao Tấn khiến hắn thấy được thêm một lĩnh vực mới, tức là phương thức kết hợp giữa thể thuật và ảo thuật, từ đó có thể đề cao thực lực gấp mấy lần.
Miêu Gia không thể không suy tính, bởi vì vấn đề ở đây là đối thủ trên đời không phải chỉ dùng đầu óc là có thể đánh bại. Ví dụ như sáu năm trước có Niệm Trảm Hồng Vũ, người này suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.
Vứt bỏ gánh nặng tư tưởng, Miêu Gia nghiêm túc tính đến cách tăng thực lực bản thân. Hắn biết năng lực Trở Về của hắn rất mạnh, thậm chí có thể là một loại sức mạnh có thể uy hiếp đến "Thần" như hai gã sứ giả địa ngục từng nói năm đó. Mà tốt nhất là không nên nghiên cứu sức mạnh này nữa, tránh cho một ngày nào đó Vincent hoặc Woody đến tìm hắn uống trà nói chuyện phiếm, sau đó làm bộ nói một câu trong lúc lơ đãng: "Ngươi xuống địa ngục dạo với bọn ta một chút."
Đây là chuyến du lịch dài ngày, trên thực tế là không có ngày về. Miêu Gia không muốn thấy điều này nên muốn tăng cường thực lực thì chỉ có đi đường khác.
Những ghi ghép của Phụng Tiên trong Độn Giáp Thiên Thư đều là kỹ thuật chiến đấu và tổng kết tâm đắc tinh túy nhất, hữu hiệu nhất. Mặc dù Miêu Gia không chịu bái hắn làm sư phụ, nhưng quả thật đã nhận ân huệ rất lớn. Tất cả những thứ này đều là bảo vật vô giá.
Những tâm đắc viết bằng tay và Độn Giáp Thiên Thư là tất cả thẻ đánh cược của Miêu Gia, đây cũng là mấu chốt để đánh thắng kẻ mạnh phía Âm Dương Giới trong tương lai không xa.
Khi hắn đang chuyên tâm "bế quan", linh thức của Thủy Ánh Dao đột nhiên xuất hiện ở khu vực lân cận và kèm theo cả quỷ cảnh. Chuyện này làm hắn không cách nào tĩnh tâm được.
Mặc dù có thể đoán được chuyện xảy ra bên ngoài, song hắn vẫn không nhịn được mà muốn đi xem thử.
Thật ra trong lòng Miêu Gia cảm thấy làm như vậy không phải rất hợp lý, dù sao cũng không có lý do gì quan trọng. Có điều sâu trong lòng hắn vẫn rất muốn đi...
"Hừ... Tới rồi sao..." Thủy Ánh Dao thấp giọng nói.
Vương Hủ không biết nàng muốn nói cái gì, giờ phút này hắn đang rất nghiêm túc dùng "linh thị" để quan sát quỷ cảnh. Hắn không quá am hiểu nhất tâm nhị dụng nên không biết linh thức Miêu Gia đang đến gần.
"Ta nói nè Thủy tiền bối, biện pháp này thật đúng là không tệ. Trông có vẻ như đeo kính nhìn ban đêm vậy, sao trước kia ta lại không nghĩ tới nhỉ?"
Thủy Ánh Dao rất muốn nói: Bởi vì thằng nhóc nhà ngươi không tiến bộ. Có điều đã là Thập Điện Diêm Vương thì sẽ cố kỵ hình tượng cao nhân, trừ loại biểu cảm thấp như Thủy Vân Cô, chứ những người khác vẫn rất chú ý đến lời nói và hành động.
"Oán khí của con quỷ này rất nặng, linh thức lại không thấp, lại nói do thi thể phân tán nên linh hồn hắn cũng chia thành nhiều phần. Tuy chủ linh hồn chỉ có một nhưng có thể tùy ý dời vị trí. Một khi không thể tiêu diệt hoàn toàn những linh hồn khác, hắn vẫn có thể sống lại ở những nơi chứa tàn hồn khác."
"Vậy chúng ta chia nhau hành động hả?"
"Nhảm nhí, ta phải đi rồi."
"Hả? Này! Ngươi nói giỡn à, rốt cuộc tối nay ngươi đến đây để làm gì vậy?" Vương Hủ còn chưa hỏi xong thì bóng lưng của Thủy Ánh Dao đã biến mất ở ngả rẽ, đến một chút linh thức cũng không ở lại.
"Đương nhiên nàng không thích nói giỡn." Giọng Miêu Gia vang lên sau lưng Vương Hủ.
Vương Hủ quay đầu, sau đó sửng sốt khoảng hai giây: "À... Thì ra là nàng sợ gặp ngươi."
Miêu Gia nhìn ngả rẽ mà Thủy Ánh Dao vừa bỏ đi, trông như muốn dùng ánh mắt để ghi lại bóng lưng ấy.
Mấy giây sau, hắn thở dài: "Biện pháp của ngươi đúng là nhảm nhí, thật ra nàng đã phân tích rất đúng. Chuyện này đơn giản thôi. Chỉ cần trời vừa sáng, ngươi moi thi thể ở các nơi ra rồi gom chung một chỗ, đến tối lại ra tay. Thế là toàn bộ linh hồn đều tụ tập ở một chỗ."
Vương Hủ lại hỏi: "Này, tại sao ta phải đào?"
Miêu Gia xoay người bước đi: "Trước khi hừng đông, một mình ngươi sẽ phải nghiên cứu cách dựa vào sức của mình để tìm lối thoát của quỷ cảnh. Ta cũng đi đây."
Không ai trả lời vấn đề của Vương Hủ, thậm chí không ai để ý đến hắn. Kết quả là việc bẩn việc nặng thì một mình hắn ôm trọn, đã vậy còn bị người ta trách mắng.
"Con mẹ nó! Các ngươi có phải là người hay không? Khinh thường ông đây không biết dùng linh thức phải không? Chọc giận ta thì ta sẽ phá tường đó!"
...
Trời đã sáng, Vương Hủ đã rời khỏi quỷ cảnh và trở lại phòng. Hắn không dùng cách phá tường để thoát khỏi quỷ cảnh, cũng không có tìm được lối ra, lý do duy nhất hắn có thể trở về chính là... trời đã sáng.
Dù sao cũng có sẵn cặp mắt gấu mèo nên hắn không quan tâm đến việc mắt thâm quầng. Có điều việc bị hồn ma Đàm Hải chơi đùa suốt đêm khiến hắn buồn bực không thôi, hơn nữa giờ phút này hắn cũng không thể ngủ. Nếu không thừa dịp trời sáng để moi thi thể ra thì đến tối hắn lại phải đi dạo trong quỷ cảnh.
William mở cửa phòng thì lập tức nhìn thấy Vương Hủ. Ấy vậy mà hắn lại ngủ rất ngon giấc, trong lòng đang bội phục Miêu Gia đến sát đất.
"Vương Hủ à, ngươi nói xem Miêu Gia có phải cao thủ hay không? Chỉ tiện tay vẽ bùa trên khăn ăn mà có thể đuổi quỷ, thật lợi hại quá."
Khóe mắt Vương Hủ nhảy dựng, hắn đưa khuôn mặt mình đến gần William: "Ngươi! Đi theo ta! Ngay bây giờ!"
William ngửi thấy mùi không ổn: "Đi... Đi đâu?"
"Đi dạo trong thành phố."
"À... thì ra là vậy." Hắn thở phào nhẹ nhỏm.
"Sau đó mua vài cây xẻng về đào thi thể."
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả.
p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?
30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương
28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.
23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi
19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk
13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi
Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:
28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa
28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae
10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ
10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl
04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm
31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi
28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối
18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.
18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.
05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí
27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ
26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng
19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc
14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance
14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé
01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc
01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy
24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert
11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK