-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Hai vị công tử thượng thư nhanh chóng nhận án chém. Mặc kệ kết quả thế nào thì tin tức này rồi sẽ được truyền khắp thành Tô Châu trong nay mai, không đến ba ngày tiếp theo thì trên dưới kinh thành đều biết được tin tức này.
Tóm lại, cái tên Trương Đống Thiên nổi tiếng vô cùng. Nếu ai muốn xin chữ ký của hắn thì phải tranh thủ sớm, bằng không khi đầu rơi máu chảy hoặc đạp mây thẳng tiến sẽ rất khó tìm gặp...
Bản án này liên quan đến rất nhiều người. Tướng sĩ phòng thủ thành phố thuộc về lực lượng vũ trang địa phương, tức là liên quan đến quân đội. Chính vì vậy, cấp trên sẽ trở nên mẫn cảm. Tất cả các bộ như Hình bộ, Lại bộ, Binh bộ đều phải tỏ vẻ bằng cách phái quan lại ở trên kinh xuống điều tra. Vấn đề còn lại là phải xem người bị bắt là ai.
Nhưng để chuyện đó nói sau, bây giờ hãy quay lại tối nay.
Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân bị nhốt vào đại lao. Mặc dù tinh thần của chúng không tệ, thậm chí đe dọa cả người trong lao ngục, nhưng bị hành hung quá nên đành phải câm miệng.
Người đánh chúng không phải là lính canh, mà là bạn tù. Chẳng biết tại sao nha môn đêm nay thật đông đúc, hai gã Triệu Đỗ phải chui rúc vào chung phòng giam với vài tử tù khác.
Hiển nhiên hai vị này không có kinh nghiệm ngồi tù, vẫn làm theo ý mình, cho rằng là dân thì mình đều có thể ức hiếp. Do đó, chúng đã trả một cái giá tương đối thê thảm...
Thật ra tình huống này rất giống thời hiện đại. Loại thiếu gia như các ngươi vừa vào tù, chất béo còn nhiều, không cần phải ăn cơm hai ngày, đồ ăn nên nhường lại cho tiền bối. Bình thường, các ngươi sẽ ngồi nhìn nhau trong bồn cầu. Nếu biểu hiện tốt thì sẽ được đấm lưng cho đại ca nhà ngục. Còn nếu biểu hiện không tốt, đến khi chém đầu vẫn phải làm bạn với bồn cầu. Mặc kệ ngươi là công tử thượng thư hay là tam thái tử Long Vương, hễ bước vào đại lao này thì ai nắm tay to hơn mới được quyền nói chuyện.
Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân sống trong cảnh cẩm y ngọc thực từ lâu, thời niên thiếu thích thú du sơn ngoạn thủy, bài bạc trai gái. Chẳng may gây họa cho vài cô gái đoàng hoàng thì cho mấy gã đắc tội mình vào ngục thay.
Có lẽ hai vị chưa bao giờ nghĩ tới ngày hôm nay. Nếu hỏi cảm tưởng của cả hai vào giờ phút này, nhất định chúng sẽ viết một quyển sách luận rất dài, nội dung xoay quanh mấy chữ to: Không phải không báo ứng, mà là chưa tới lúc.
Báo ứng của chúng đã đến nhưng chưa đến mức tuyệt vọng, bởi vì chúng biết cha mình có biện pháp giải quyết chuyện này, đến lúc đó chúng sẽ chậm rãi so đo với Trương đại nhân. Còn bây giờ, hay là ngoan ngoãn giả Tôn Tử thì hơn.
Ở bên kia, Vương Hủ đã được tháo cùm nhưng chưa về lầu Túy Tinh. Kể từ sau khi được phán vô tội, hắn theo sát sau lưng Trương đại nhân cứ như thể muốn cùng đi ngủ...
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn theo ngươi tới hậu đường."
"Hả? Lớn mật! Hậu đường nha môn là nơi ngươi muốn đến là đến hay sao?"
"Ta muốn gặp Miêu Gia... À không, là Cổ đại phu."
Đôi mắt Trương đại nhân sáng ngời, cái gã Vương Hủ này vừa nói rõ hai chữ Miêu Gia, cũng tức là cái tên khắc trên miếng kim bài đại nội mật thám. Chẳng lẽ hắn biết thân phận của Cổ đại nhân?
Ngẫm lại, Trương Đống Thiên cảm thấy chuyện này hơi lạ. Tuy nói hôm nay mình có thể làm quan tốt mà không cần e sợ nhưng ngoại trừ hai thiếu niên kia, hình như Cổ đại nhân có ý định trợ giúp Vương Hủ. Còn Vương Hủ rõ ràng có võ nghệ lấy một địch trăm, hay hắn cũng là...
“Ừm, ngươi đi theo ta.”
Trương đại nhân đi trước dẫn đường, đưa Vương Hủ đến ngồi trong một căn phòng, sau đó nói: “Đợi ở đây.”
Vương Hủ không để ý tới nữa. Vừa rồi, hắn quỳ đến phát mệt, lúc này may thay có thời gian nghỉ ngơi chốc lát.
Không bao lâu, Miêu Gia đi đến.
"Lão Trương đâu rồi?"
Vương Hủ tiện tay cầm ấm trà lên uống, không hề xem mình là người ngoài.
“Ta cũng muốn nói chuyện riêng với ngươi nên cho hắn đi chỗ khác.”
Miêu Gia ngồi vào chỗ của mình và vắt chéo chân lên.
“Ồ, tốt lắm. Vậy thì chúng ta dễ nói chuyện hơn.”
Giọng nói của Miêu Gia nghe có phần lười nhác nhưng trong lòng lại chưa đoán ra Vương Hủ định nói gì: “Tại sao ngươi biết tới hậu đường nha môn để tìm ta?”
“Hừ, một khi tình huống diễn ra không hợp với lẽ thường, ta đều sẽ nghĩ là ngươi giở trò quỷ ở sau lưng. Không thể không thừa nhận ngươi là một kẻ giỏi mưu tính.”
Miêu Gia cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy, hình như ngươi rất hiểu ta thì phải? Có điều ta lại không nhớ có một người quen như ngươi.”
Vương Hủ buông ấm trà: "Ta nói thẳng, ta và ngươi không phải là người của thế giới này."
"Hả? Lời này của ngươi là ý gì, ta không rõ."
“Giống như... có một ngày ngươi thức dậy thì thấy mình ở thời Tam quốc. Mà ở đó, ngươi gặp phải vài người quen nhưng họ không nhớ rõ thân phận thật, thậm chí không nhận ra ngươi.”
Cách nói này đối với người thời xưa coi bộ hơi khó chấp nhận, có điều Miêu Gia không phải không thể hiểu: “À... Nói cách khác, bây giờ ngươi gặp phải tình huống như vậy phải không?”
Vương Hủ gật đầu: “Đúng, ngươi là một trong những người ta quen biết và là người duy nhất có thể cho ta biết đáp án trong tình huống này.”
Miêu Gia trầm tư: Nếu nói vậy thì hắn vừa thấy mình đã kêu “Miêu Gia” cũng không phải là lạ, bởi vì hắn vốn đã biết từ trước.
Vương Hủ chưa bao giờ thấy Miêu Gia bỏ một khoảng thời gian dài như thế để suy luận, nhưng vì Miêu Gia bị giới hạn thi thức trong thời đại nên tự giải đáp mọi thứ vô cùng khó khăn.
“Cách nói của ngươi không thể tưởng tượng và khó giải thích bằng lẽ thường, có điều ta tạm thời tin lời ngươi nói, chờ ta về điều tra rồi lại thương lượng với ngươi sau.”
Vương Hủ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy được rồi, dù sao thì ngươi đã biết tìm ta ở đâu.”
Nói xong, hắn đứng dậy ra về.
Thủy Ánh Dao bỗng xuất hiện như một bóng ma: "Ngươi thật sự tin hắn sao?"
Miêu Gia không trả lời, chỉ lắc đầu cười: “Ánh Dao à... ngươi ra vào hậu đường nha môn cứ như nhà của mình là không tốt đâu nha.”
“Ngươi không thể nói chuyện đoàng hoàng với ta à?”
“Được rồi, được rồi, ta nói cái nhìn của ta vậy.
Giả thiết thứ nhất là hắn nói dối, vậy mục đích của hắn là gì? Là để che đậy lý do hắn biết danh hiệu Miêu Gia ư? Chẳng lẽ ngươi không thấy bất cứ lý do nào khác cũng dễ giải thích hơn?
Giả thiết thứ hai, hắn là một gã điên. Chỉ là ta thấy hắn không điên, nhiều lúc giả bộ hồ đồ nhưng trong lòng hiểu hết tất cả mọi thứ.
Vậy chỉ còn lại giả thiết cuối cùng, đó là tất cả lời hắn nói đều là thật...”
Thủy Ánh Dao ngắt lời: "Nếu hắn nói thật thì ngươi hoàn toàn không nên tồn tại. Điều đó không thể xảy ra được."
“Có thể hay không thì ta sẽ từ từ ngẫm nghĩ. Hy vọng ngươi không bẩm báo việc này lên trên.”
“Hừ, vì sao ta phải nghe lời ngươi?”
“Ha ha, tuy ngươi nói ngoài miệng là vậy nhưng rồi vẫn làm theo lời ta mà thôi.”
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

10 Tháng ba, 2022 17:21
truyện quá hay, đọc lại mấy lần rôi. Rất thích văn phong của tác giả này, đặc biệt là bộ này.! cảm ơn dịch giả.
p/s: làm sao để đề cử truyện này dc vậy anh em?

30 Tháng chín, 2021 15:15
ôi truyện này t đọc từ năm 2014 được một thời gian thì ko thấy dịch nữa nghe nói drop rồi, gần 8 năm sau lại thấy vẫn như thế, ko thấy có thêm chương

28 Tháng tám, 2021 20:23
truyện nhìn thì logic nhưng cái thế giới bắt quỷ của con tác xây dựng đã vô lý r. Việc săn quỷ giống như trách nhiệm và nghĩa vụ của bọn có linh giác ấy . ko hề có lợi ích j trong việc này .đã nguy hiểm vô cùng lại còn bị bắt buộc nữa chứ. cứ như kiểu đứa nào có linh giác là đứa ấy như tk main nguyện hi sinh mình vì thế giới hết ấy.

23 Tháng tám, 2021 07:28
dịch tiếp đi mấy ông ơi

19 Tháng bảy, 2021 22:29
đọc vài chục chương đầu. cảm giác Tề Băng là Gray còn nvc là Nastu trong fairy tail z kkk

13 Tháng một, 2021 09:28
Toang rồi
Nửa năm vào lại truyện vẫn dừng :cry:

28 Tháng mười một, 2020 22:20
Con người sợ hãi những gì mà người ta không biết, đã câu thông đc rồi thì còn gì mà sợ nữa

28 Tháng mười một, 2020 14:01
truyện còn dịch tiếp ko ae

10 Tháng mười một, 2020 14:30
Truyện đó mình thấy ko đáng sợ, tất cả các truyện mà ma quỷ có thể câu thông đc đều ko đáng sợ

10 Tháng mười một, 2020 14:29
Chương 21: moẹ diệt thì diệt đi siêu độ với nói nhảm vkl

04 Tháng mười, 2020 06:33
đọc cv của lão tam thiên lưỡng giác chán lắm. truyện dịch đọc còn hack não đọc tới lui mới thấm hết qua đọc cv như vịt nghe sấm

31 Tháng bảy, 2020 22:39
Truyện hay sao dịch lâu thế nhỉ. Cover xong gần 2 năm rồi

28 Tháng sáu, 2020 02:45
nó là boss cuối

18 Tháng tư, 2020 21:53
thằng nvc là sinh vật biến dị cmnr.

18 Tháng tư, 2020 20:29
Truyện hay đó nhưng chả ai dịch cả. Ngay cả mấy truyện khác của lão tác cũng chả áo dịch.

05 Tháng hai, 2020 22:40
Hay nhưng cái kết ép quá do t tác bí

27 Tháng một, 2020 01:41
truyện này theo cá nhân mình thấy theo khuynh hướng hài, đọc tôi có 1 căn nhà ma mới cảm thấy sợ

26 Tháng một, 2020 12:47
main có 1 sợi dây thần kinh thô to như Tống Thư Hàng

19 Tháng tám, 2018 13:53
bộ này ra trước mà. huống hồ nvc trẻ trâu bựa nên nó phải thế đâu thể bá như Giác ca đc

14 Tháng tám, 2018 22:35
nhầm từ nhóm Độc Cô Thôn qua bác No Dance

14 Tháng tám, 2018 22:33
cực thích các truyện của lão Tam Thiên Lưỡng Giác. bộ này bác No Dance cố dịch đừng drop nhé

01 Tháng bảy, 2018 11:04
lỗi sạch ..... ko đọc dc

01 Tháng bảy, 2018 11:03
cái gì mà chương lỗi ngay đầu nhiều vậy

24 Tháng sáu, 2018 18:14
ban đọc convert cũng đc, chắc truyện này bị drop r nên đành tự mình thử tập tành biên dịch lại từ convert

11 Tháng sáu, 2018 14:42
ra chương mới đi ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK