-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Nghe xong câu chuyện,Vương Hủ hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Miêu Gia nói:
“Về sau, Lucy chết. Cô kết hôn được một tháng thì qua đời vì sầu não. Drebber không hề tỏ ra đau buồn gì cả. Hắn lấy Lucy chủ yếu là để chiếm lấy gia sản của nhà Ferrier. Nhưng những người vợ khác của hắn rất thương tiếc trước cái chết của Lucy và thức suốt đêm túc trực bên linh cữu đúng theo giáo lý.
Chuyện kế tiếp đến hồi kịch tính. Vào một buổi tối nào đó sau khi Lucy chết, Hope xuất hiện ở linh đường, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay cô xuống, rồi nói:
“Không thể để người ta chôn cất nàng cùng với chiếc nhẫn này.”
Sau đó liền biến mất.
Suốt mấy chục năm sau, cuộc sống của Hope chỉ có một mục tiêu duy nhất là báo thù!”
Vương Hủ nói:
“À, thì ra là vậy, ta đã nhớ được chút ít chuyện về sau. Trải qua hai mươi năm, Hope truy đuổi qua vô số quốc gia ở hai châu lục, cuối cùng đến London đóng giả người đánh xe giết chết Drebber, để lại chữ RACHE lên tường, theo tiếng Đức có nghĩa là báo thù. Tiếp theo là lúc đại thám tử Sherlock Holmes ra mắt. Ngươi diễn giải dài dòng như vậy thì liên quan gì đến vụ án Jack the Ripper?”
Miêu Gia trả lời:
“Nếu ta nói trong bộ tiểu thuyết này có một phần là thật thì sao?”
“Cái gì?”
Vương Hủ kinh ngạc nói:
“Ngươi nói Sherlock Holmes là thật?”
Miêu Gia thở dài:
“Haiz, ta đã đánh giá quá cao trí tuệ của ngươi.”
“Phi! Có cái rắm gì thì đánh đi!”
Miêu Gia nói:
“Ngươi hãy chú ý phương pháp giết người của Hope trong truyện Chiếc Nhẫn Tình Cờ. Hope dẫn Drebber đã say khướt đến một nơi vắng vẻ, không người. Đến lúc đưa Drebber vào trong phòng thì mới cho hắn nhận ra mình là ai. Sau đó, Hope lấy ra hai viên thuốc giống hệt nhau, một viên cực độc, một viên vitamin. Hope để Drebber chọn một viên uống trước, hắn uống viên còn lại.
Vì Hope tin rằng trời cao có mắt, Drebber chắc chắn chọn phải viên thuốc độc. Và sự thật đã diễn ra đúng như vậy. Trước khi chết, Drebber đã gặp phải nỗi khiếp sợ kinh hoàng nhất nên linh hồn ngập tràn oán hận...”
Vương Hủ ngắt lời:
“Cho nên Drebber trở thành một oan hồn?”
Miêu Gia nói:
“Đừng ngắt lời, hãy nghe ta nói cho hết. Ngươi cần lưu ý rằng cách giết người trong truyện quá lý tưởng hóa, có rất nhiều nhân tố không thể khống chế được, cho nên đoạn này chỉ là tiểu thuyết. Ta thấy ít nhất có bảy phần hư cấu, vì tác giả muốn Drebber chết bi thảm hơn để đúng với báo ứng dành cho hắn.
Kể cả lúc đề cập đến lời nói Hope ở phần sau tiểu thuyết: ‘Trên đường, ta thấy hai cha con họ ngay ở phía trước ta, họ luôn đứng hai bên ngựa dẫn đường cho ta đi tới’. Lời nói có hơi điên rồ này cùng với việc Hope không bị pháp luật phán xét mà chết do vỡ động mạch tim trong buồng giam đều rất lý tưởng hóa.
Song, trong tiểu thuyết có một phần đúng sự thật, đó là câu chuyện mà ta vừa kể cho ngươi nghe. Những gì xảy ra ở bang Utah có chín phần là thật. Lúc trước đọc đến đây, ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao ngài Conan Doyle lại viết một câu chuyện xưa không mấy dễ chịu dài đến như vậy? Mặc dù vô số chi tiết văn học trong đó được cải biên, ví dụ như ghi số trên tường hay năng lực vô biên của tổ chức Thiên Sứ Báo Thù. Tuy nhiên, xét trên tổng thể, tình tiết chủ chốt vẫn phải là sự thật đã từng xảy ra.”
Vương Hủ nói:
“Đó chỉ là quan điểm cá nhân của ngươi mà thôi.”
Miêu Gia nhếch miệng cười:
“Vậy nên cả ngày nay ta đi tìm ngài Conan Doyle để chứng minh phán đoán của mình.”
“Cái gì?”
“Không cần phải ngạc nhiên, bây giờ ngài ấy còn chưa phải là danh nhân mà chỉ là một tác giả bình thường. Trên thực tế, ngài ấy còn đang giãy giụa trong giai đoạn có tài mà không gặp thời.”
Khóe miệng Vương Hủ co quắp lại:
“Ngài ta bèn nói cho ngươi biết câu chuyện này là sự thật.”
Miêu Gia nói:
“Còn nhớ trong truyện Chiếc Nhẫn Tình Cờ, Sherlock Holmes đã từng thất bại một lần vì để một người đóng giả ông già lừa mất một món vật chứng. Người này không hề xuất hiện lại trong bất cứ cuốn truyện nào khác của Conan Doyle. Nguyên mẫu của người này quen biết Conan Doyle trong hiện thực. Hắn chính là bạn của Jefferson Hope và là người kể câu chuyện này cho ngài Conan Doyle.”
Vương Hủ nói:
“Ngươi tìm hiểu rất kỹ đấy.”
Miêu Gia mỉm cười tự tin:
“Tất nhiên rồi, lại nói về ngài Conan Doyle, cho dù nhiều nhà phê bình coi thường truyện trinh thám nhưng họ vẫn phải thừa nhận nhiều tác phẩm của ngài ấy mang ý nghĩa sâu sắc. Các vụ án do ngài Conan Doyle viết ra đều liên quan đến hiện thực xã hội nước Anh đương thời, ví dụ như Dấu Ấn Bộ Tứ phản ánh khách quan chế độ thực dân cướp bóc ở Ấn Độ, Hội Tóc Đỏ châm biếm tình trạng thất nghiệp trước mắt của Anh… Những tiểu thuyết này có vấn đề đạo đức, có vấn đề tội phạm. Mặc dù vậy, cuối câu chuyện đều tuyên dương chủ nghĩa nhân đạo, tinh thần thiện ác có báo ứng.
Tiểu thuyết Chiếc Nhẫn Tình Cờ chắc chắn đả kích chế độ đa thê và hành vi mượn danh tôn giáo để thi hành chính sách tàn bạo. Song, đằng sau còn che giấu sự thật đáng sợ là hai người quan trọng nhất đều tồn tại trong đời thật: Hope và Drebber.”
Vương Hủ vắt chéo chân:
“A, ta nghĩ mãi mà không biết chúng ta đang có cái gì trong đầu. Hope báo được mối thù lớn, chết vì đau tim tái phát. Lẽ ra hắn đã phi thăng mới phải. Nói đến đây, chúng ta quay về vấn đề mà ta nói đến. Có phải Drebber đã trở thành một oan hồn?”
Miêu Gia nói:
“Đúng vậy, hắn là một oan hồn.”
Vương Hủ nói:
“Oan hồn này liên quan tới vụ án Jack the Ripper?”
Miêu Gia cười nhạt:
“Hừ, ta đã đi nhầm đường ngay từ đầu. Jack the Ripper vốn dĩ không phải là người.”
Nét mặt Vương Hủ ra chiều khó hiểu:
“Cái gì? Không thể nào? Không phải ngươi đã chứng minh sự tồn tại của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết hay sao? Cũng không thể đổ cái bô phân lên đầu ta để trừ hết được.”
Miêu Gia nói:
“Biết ngay ngươi sẽ nói vậy. Phải nói là cả hai ta đã không để ý đến một điều cực kỳ quan trọng: Sự tồn tại của chính chúng ta.”
Suy nghĩ nào đó lóe lên trong đầu, Vương Hủ bỗng chốc hiểu ra:
“Ý ngươi là… chúng ta…”
Miêu Gia nói nối theo lời của hắn:
“Chúng ta là một phần của lịch sử! Một phần không thể thiếu! Đây chính là nguyên nhân chúng ta trở về đây. Tất cả là tất nhiên chứ không phải ngẫu nhiên.
Trong lịch sử, lần cuối cùng Jack the Ripper gây án là ngày 9 tháng 11, từ đó về sau không còn nghe thấy tin tức gì nữa. Ta tìm hiểu trăm mối mà vẫn không biết được nguyên nhân. Cảnh sát không bắt được hắn mà hắn không giống như thay đổi nhân dạng. Điều gì đã khiến gã điên đó ngừng gây án? Giờ rõ rồi, người ngăn cản hắn là chúng ta.”
Vương Hủ gật đầu rồi trầm tư nói:
“Chúng ta tới đây… vì chúng ta là người săn quỷ.”
“Nghĩ thông được tầng này, ta thấy suy nghĩ rộng mở hơn nhiều. Chúng ta quay ngược thời gian là do ý nghĩa quan trọng của sứ mạng trên người, cũng như liên quan trực tiếp đến vụ án Jack the Ripper. Nếu Jack là con người thì trở lại năm 1888 để ngăn cản hắn chưa chắc là chúng ta, bởi vì đời sau còn có rất nhiều thám tử giỏi thừa sức kết thúc vụ án. Còn nếu người bình thường không thể xử lý Jack mà cần đến người săn quỷ thì có thể giải thích được sự xuất hiện của chúng ta.
Cho đến tận sáng nay ta mới biết, chúng ta không phải đang thay đổi lịch sử mà đang uốn nắn lịch sử. Nếu chúng ta không đến thì Jack sẽ tiếp tục giết người không nương tay. Để lịch sử về đúng quỹ đạo, chúng ta cần ngăn chặn Jack sau vụ án ngày 9 tháng 11.”
Vương Hủ nói:
“Được rồi, giả sử tất cả những suy luận của ngươi đều đúng, có một sức mạnh từ nơi tăm tối nào đó mang chúng ta trở lại đây. Trên hết, nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm và tiêu diệt Jack. Vậy ngươi dùng cách gì để liên hệ vụ án Jack với oan hồn Drebber?”
Miêu Gia cười đáp:
“Có một điều trùng hợp đã xảy ra. Đang lúc đi vào ngõ cụt trong vụ án của Jack the Ripper, ta bèn làm những việc khác. Đôi khi phân tán tư tưởng có thể giúp đầu óc suy nghĩ tốt hơn. Vì vậy, ta bèn cầm tạp chí lên xem, vừa hay đọc đến bộ tiểu thuyết nọ.
Hai tình tiết chợt hiện lên trước mắt. Đầu tiên là bức thư của Jack có chỗ tự xưng là ‘tới từ địa ngục’. Thứ hai là đối tượng gây án của Jack đều là gái điếm. Nếu dùng suy luận logic đơn giản nhất thì hai tình tiết này cho đáp án rất chính xác. ‘Tới từ địa ngục’ cho thấy hắn không phải người, giết gái điếm là vì hận bọn họ.”
Vương Hủ nhếch lông mi lên:
“Ngươi kết hợp hai điều và cho rằng Jack là một hồn ma ghét phụ nữ.”
“Sau đó, ta suy nghĩ về vấn đề trong tiểu thuyết, nhận ra Drebber phù hợp với cả hai điều kiện trên. Vì hắn luôn coi phụ nữ là công cụ, là đồ chơi và sau cùng chết vì thứ đồ chơi đó.”
Vương Hủ nói:
“Có rất nhiều oan hồn như vậy, chưa hẳn là Drebber đâu.”
Miêu Gia ngậm ngùi nói:
“Ha ha, có lẽ chúng ta chỉ là quân cờ trong tay của Thần mà thôi. Sức mạnh ở nơi tăm tối đã quyết định tất cả mọi thứ từ lâu. Ngay cả việc ta xem quyển tạp chí nọ cũng không phải trùng hợp, hẳn là do không thể thay đổi vận mệnh …”
Vương Hủ hỏi:
“Ý ngươi là sao?”
“Hừ! Ngươi thử dùng linh thức tra xét cả thành phố một lần nữa mà xem. Ngoài thằng cha Drebber thì không còn linh hồn nào tồn tại. Ta nghĩ… kết giới trên bầu trời đã xuất hiện từ mấy tháng trước. Thứ sức mạnh không rõ nào đó từng bước một tiêu diệt hết những thứ ‘siêu tự nhiên’.
Sân khấu này được để lại cho Jack mặc sức biểu diễn, còn chúng ta là người chịu trách nhiệm dọn dẹp. Ha ha, mọi thứ đều được chuẩn bị hết sức chu đáo. Huyết tế phải diễn ra và cũng phải chấm dứt, chỉ riêng công đoạn cuối cùng vứt hết cho chúng ta.”
Nghe xong, Vương Hủ mở lời một cách hết sức khó chịu:
“Nếu ngươi suy nghĩ thông suốt và sử dụng linh thức ngay từ đầu thì sẽ tránh khỏi việc tốn nhiều tế bào não.”
Miêu Gia thở dài:
“Ít ra ta vẫn dựa vào suy luận để phá án đến giây phút cuối cùng. Hôm nay, khi được ngài Conan Doyle xác nhận suy đoán, ta bèn quan sát Drebber và thấy giống hệt mô tả trong tiểu thuyết.”
Vương Hủ đứng dậy, đi về phía phòng mình:
“Vậy ngày mai chúng ta đi bắt tên khốn này về, lột da đốt xương rồi tiễn hắn về Tây Thiên.”
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng sáu, 2018 16:32
tớ biết rồi
nhưng đấy là bản convert
đọc không vào
phải bản dịch cơ
09 Tháng sáu, 2018 23:36
truyện đã hoàn thành, tên khác là quỷ hảm trảo quỷ
06 Tháng sáu, 2018 12:05
ôi chap 23 rợn hết cả người. Mong chap mới quá
05 Tháng sáu, 2018 14:02
cậu cho mk sdt mình nạp thẻ cho. mk đã có thẻ ngân hàng đâu
02 Tháng sáu, 2018 04:42
Thẻ Nạp giờ bị cấm rồi bạn. Bạn có thể nạp qua ngân hàng hoặc chuyển khoản...hoặc pm thẻ cho mình để mình set nhé
31 Tháng năm, 2018 22:10
t cũng muốn giúp vật chất để các bác hoàn bộ này lắm mà cả tuần nay chả thấy ad nào ló mặt cả. ko biết phải làm sao luôn. mà cái chức năng nạp thẻ bị gì ấy, ko tài nào mua vàng đc
31 Tháng năm, 2018 18:45
truyện hay nên các bác cố gắng tiếp tục nhé, nếu có khó khắn gì mong mọi ng post lên group facebook để ae chung tay giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần
30 Tháng năm, 2018 17:01
nhóm dịch để sđt mình nạp tiền cho
30 Tháng năm, 2018 17:01
mình chưa có visa hay thẻ pay
30 Tháng năm, 2018 09:08
còn bao nhiêu con nghiện chưa được tiêm
30 Tháng năm, 2018 09:07
mong nhóm dịch cố lên hoàn thành bộ này
30 Tháng năm, 2018 09:07
cảm ơn nhóm dịch nhiều lắm
30 Tháng năm, 2018 09:04
cảm ơn dịch giả nhiều lắm
30 Tháng năm, 2018 09:02
bộ này không theo khuynh hướng hiện đại như kinh tủng lạc viên. mỗi người cảm nhận khác chứ, với mình bộ này là đáng đọc nhất từ trước đến nay
30 Tháng năm, 2018 09:00
đợi chờ bao lâu cuối cùng cũng có chap mới
29 Tháng năm, 2018 03:41
Bộ Kinh tửng lạc viên logic bao nhiêu thì bộ này cảm giác não tàn bấy nhiêu, cố đọc lần thứ 3,4 rồi mà không nuốt nổi dù rất thích văn phong + thế giới mà lão 3 ngày ngủ 2 nay :(
15 Tháng năm, 2018 12:55
Dịch giả đã dịch tiếp rồi nhé bạn...
02 Tháng mười hai, 2016 22:30
Năm sau mình tham gia dịch truyện này được không?
16 Tháng mười một, 2016 23:06
biết là bận và vất vả nhưng mong ad cố gắng pos truyện nhanh để dân tình được thỏa cơn nghiện. ngày nào cũng vào xem mà không được trích liều nào nản quá
28 Tháng mười, 2016 12:22
đợi ra rùi đọc hihi
26 Tháng mười, 2016 21:39
:( mấy năm r vẫn chưa xong
08 Tháng tám, 2016 20:26
cham qua .cu den khuc hay thi lai het
07 Tháng bảy, 2016 20:20
Truyện này hay thì ra đều đều nha
Chậm quá luôn ý ><~
BÌNH LUẬN FACEBOOK