Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Nhật mới vừa bị đánh thức dậy, trong lúc đang say giấc điệp hắn cảm thấy một bên hông nhói đau rồi tê dại, vừa mở mắt ra thấy An đại tiểu thư nên hắn liền lên tiếng oán trách.

- An An, em có thể để cho anh ngủ thêm một lát nữa được không, tội nghiệp anh tí đi.

Hướng Nhật cầm bàn tay nhỏ nhắn của An đại tiểu thư đang đặt trên hông kéo sang một bên, sau đó nhanh chóng ôm chặt cô nàng vào trong lòng. An Tâm thấy vậy vội vàng đẩy lồng ngực của lưu manh ra không cho hắn tiếp tục.

- Ngủ cái đầu anh, xem bây giờ là mấy giờ rồi, nếu Sở Sở thức dậy mà không thấy anh nằm ở ngoài ghế salon nhất định nàng sẽ nghi ngờ mất.

- Đừng có lo, đến lúc đó anh nói anh đang ở trong phòng tắm, thế là xong thôi!

Hướng Nhật nhìn sắc trời ở bên ngoài, trời còn chưa sáng hoàn toàn nên hắn cũng không để chuyện Sở Sở các nàng phát hiện trong lòng. Thừa dịp An đại tiểu thư không phòng bị, hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng, cảm giác mềm mại và sảng khoái rần rần chạy khắp thân thể khiến cho tinh thần hắn hưng phấn hẳn lên, càng không thể tránh khỏi hiện tượng sinh lý bắt đầu cảm ứng. Bởi vì hai người trực tiếp tiếp xúc thân thể, An Tâm cảm giác được thân thể của lưu manh đang có sự chuyển biến, chỗ nào đó của hắn cứ đâm chọt mình, nàng không dám lộn xộn sợ hắn lại nổi thú tính mà làm chuyện đó, đồng thời nhớ lại chuyện động trời tối hôm qua, mặt nàng đỏ ửng mắng yêu:

- Anh vô lại!

- Hắc hắc…

Hướng Nhật cười cực kỳ sảng khoái, tay siết thân thể của An đại tiểu thư chặt hơn nữa, làm cho thân thể của hai người như dán vào nhau. Hắn cảm thấy được khoái cảm từ từng chân lông thớ thịt, thấy mặt của An đại tiểu thư ngày càng đỏ, Hướng Nhật đột nhiên mập mờ hỏi nhỏ:

- An An, em muốn có con không?

- Em… không cần!

An Tâm cũng có chút động tâm, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong mắt bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.

- Tại sao em lại không muốn?

Hướng Nhật có chút nghi hoặc hỏi, An đại tiểu thư sáng nay sao vậy? Hôm qua thấy ánh mắt của nàng đầy hâm mộ pha lẫn chút ghen ghét khi nhìn nữ sĩ quan cảnh sát. Khi đó hắn chắc chắn là nàng muốn mình là nữ sĩ quan cảnh sát, tại sao bây giờ nàng lại không muốn có con?

Không ngờ An đại tiểu thư sau khi nhăn nhó một hồi lâu nói một câu làm cho hắn cười muốn bể bụng:

- Sinh con đau lắm!

- Khụ, khụ…

Hướng Nhật làm bộ bị sặc nước miếng, An đại tiểu thư thấy hắn như vậy nên hung hăng trừng mắt nói với hắn:

- Anh không có sinh con làm sao mà biết là sinh con có đau hay không chứ? Trong sách hay trong TV đều nói đau mà.

An Tâm hừ một tiếng rồi nói.

- Đúng là gạt người mà.

Hướng Nhật vừa bối rối vừa thất vọng, cả người cứng đơ ra. Ba cái thứ chó má chiếu trong TV, hay ba cái thứ rác rưởi viết trong sách vở, nội dung trẻ con vớ vẩn còn chưa tính, không cần phải hù dọa người ta như vậy chứ?

- Anh mới là gạt người đó.

An Tâm bất mãn liếc nam nhân một cái:

- Anh tưởng em không biết sao? Anh nói vậy không phải có ý muốn cùng em…

Nói tới đây, An đại tiểu thư á khẩu không nói thêm được lời nào, ngay cả tai bây giờ cũng đỏ lên.

- Muốn cùng em làm cái gì?

Hướng Nhật biết tỏng ý cô nàng nhưng vẫn trêu chọc.

- Đi chết đi!

An Tâm sẵng giọng, tay nằm sẵn trong lồng ngực của lưu manh thoi mạnh hắn một cái:

- Không nói lý lẽ với anh, anh cũng không cần để ý đến em nữa!

Nói xong, nàng muốn giãy thoát ra khỏi lòng hắn. Hướng Nhật đột nhiên nghiêng người, đè cả người nàng bên dưới, giọng nói đầy dụ dỗ hấp dẫn:

- An An, em nói sau này tụi mình có con, em sẽ đặt tên nó là gì?

- Ai thèm cùng anh sinh con chứ!

An Tâm nói thầm một câu, nhưng cũng không khỏi xao động vì viễn cảnh tương lai vẽ ra từ lời nói của lưu manh.

Thấy An đại tiểu thư bắt đầu hơi động lòng, Hướng Nhật nhanh chóng bồi thêm một câu:

- Em nói coi, nếu sinh con trai thì đặt là Hướng Nam, còn nếu sinh con gái thì đặt là Hướng Tâm, em thấy thế nào?

- Tên chi mà quê mùa quá!

An Tâm cau mày, mặc dù nàng biết lưu manh đang cố ý lấy lòng mình nên theo tên mình mà đặt, nhưng hai cái tên này thực sự thua xa hai cái tên kia. An Tâm thấy tốt hơn hết mình lấy hai cái tên “Hướng Dương” và “Hướng Nguyệt”, đáng tiếc lại đem cái tên này đặt cho con người khác mất, do đó hơi khó chịu. Đương nhiên bây giờ nàng có hối hận thì cũng đã muộn, ai bảo nàng khi không đem “tặng” hai cái tên đẹp đó cho người ta, lúc này chỉ còn cách hướng nòng súng nhắm thẳng vào lưu manh khai hỏa:

- Tại sao lại phải theo họ anh chứ? Theo họ em mới đúng, con trai thì gọi là “An Hướng”, con gái thì gọi là “An Quỳ”.

- Không phải con cái sinh ra đều theo họ cha sao?

Hướng Nhật cười khổ, hắn cũng không ngờ khi hắn muốn lấy lòng nàng lại bị tổ trác, làm cho nàng thêm tức giận.

- Ai nói!

An Tâm trừng mắt bất mãn nhìn lưu manh. Nàng luôn luôn mặc quần áo đàn ông, mục đích muốn nói với thế nhân, ta An Tâm quyết chẳng thua kém gì so với đàn ông, nhưng Hướng Nhật nói những lời vừa rồi kích động nàng không thôi, dựa vào cái gì mà con phải theo họ cha? Theo họ mẹ không được sao? An đại tiểu thư ngang ngạnh nói:

- Em mặc kệ, nếu tương lai chúng ta có con nhất định tụi nó phải theo họ em! Nếu không em nhất định không để yên cho anh!

- Được rồi, được rồi…

Thấy An đại tiểu thư rất kiên quyết, Hướng Nhật cũng không dại gì mà dây dưa ở vấn đề này nữa, trong lòng thầm nghĩ: họ An hay họ Hướng cứ cho cô nàng quyết định, không phải bọn nó đều là con của mình hết sao? Tuy nhiên, An đại tiểu thư giở thói ương ngạnh như vậy lại càng làm cho Hướng Nhật hưng phấn, mắt nứng tình dâm tà nhìn đối phương:

- An An, tụi mình nói suông cũng vô dụng, điều kiện trước tiên... phải có con đã.

Nói xong, tay của hắn đã lướt lên ngực của nàng. An Tâm bắt đầu có dự cảm không ổn, tay dùng sức ngăn cản bàn tay quỷ quái của lưu manh đang ở trước ngực mình nắn bóp:

- Anh muốn làm gì?

- Em nói thử xem anh muốn làm gì?

Hướng Nhật hỏi ngược lại nàng, tay kia lại tiếp tục tiến tới. An Tâm bắt đầu "hiểu ra" lưu manh đang muốn làm gì, không ngừng giãy dụa:

- Anh… đáng ghét, tối hôm qua làm nhiều như vậy rồi còn chưa đủ à, ghét chết đi được… A!...

Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, bởi vì "tiểu lưu manh" đã "đột nhập" thành công vào cơ thể An Tâm. Hai người vẫn duy trì tư thế kết hợp mật thiết như vậy cho đến... bữa ăn sáng, ngoại trừ việc ba cô nàng kia thấy nét mặt bình tĩnh của lưu manh đang ngấu nghiến những món ăn trên bàn, ánh mắt các nàng còn quái lạ tập trung hết vào người An đại tiểu thư. An Tâm lúc này trong lòng đang có quỷ nên không dám nhìn hay liếc một ai, nguyên cả bữa ăn sáng luôn trốn tránh ánh mắt của mọi người, mặt vẫn đỏ như gấc chín.

- An An, tối hôm qua có phải trong phòng em có chuột làm loạn phải không?

Thiết Uyển ăn xong cái bánh kem, tay lấy khăn giấy lau lau miệng, đột nhiên bâng quơ hỏi thăm An đại tiểu thư một câu.

- Không, không có!

An Tâm mặt đỏ dừ trả lời, tiếp đó đột nhiên chợt nhớ tới cái gì lập tức gật đầu thừa nhận:

- Đúng rồi, phòng em có... chuột!

- Cuối cùng là có hay không có?

Thiết Uyển nhìn nàng cười nhẹ.

- Em…

An Tâm á khẩu không nói được lời nào, nhất là ánh mắt của nữ sĩ quan cảnh sát càng làm cho nàng mất tự nhiên, càng mất tự nhiên bao nhiêu nàng càng oán hận tên lưu manh kia bấy nhiêu, nếu không phải tối hôm qua hắn làm ra tiếng động lớn như vậy, chắc là người trong mấy phòng khác cũng chẳng nghe thấy gì. Nghĩ đến đây, nàng lại thấy lưu manh vẫn thản nhiên chú tâm ăn uống, nàng liền co chân ngay ở dưới bàn đạp cho hắn một phát.

Ngay lúc đó, Hướng Nhật đang ăn bánh bao, hắn không ngờ mấy cô nàng lại phát hỏa nhanh t ới vậy, hơn nữa, "lửa" giận đã cháy lan sang tới đầu mình. Mặc dù chân đã trúng phải một chiêu tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không dám oán trách lấy một câu, bởi vì An đại tiểu thư đã đáp ứng hắn, với điều kiện hôm nay nếu hắn có “biểu hiện” tốt , đến tối nàng sẽ sẵn sàng “mở rộng cửa phòng” để cho hắn vào. Hướng Nhật càng sợ nếu mà mình nói sai lời gì thì An đại tiểu thư sẽ hoàn toàn hủy bỏ giao ước, như vậy thật không đáng tí nào, ráng nhịn một chút, trên có trời dưới có đất chứng dám đêm nay “trả thù” vẫn chưa muộn. Thấy lưu manh mặt mày trơ trơ, "đần độn" không biết mình đang ám chỉ cho biết là mình muốn hắn giải vây, trong lòng An Tâm tức giận vô cùng, co chân lên chuẩn bị cho hắn thêm một cước. Lúc này, chuông cửa dồn dập vang lên, Hướng Nhật nhanh chóng thoát thân:

- Anh đi mở cửa!

Hướng Nhật lập tức đứng lên phóng ra cửa, trong lòng hắn có chút lo lắng vì An đại tiểu thư vừa rồi liếc nhìn hắn một cái rất "ác liệt". Mở cửa ra hắn nhìn thấy một thanh niên cao khoảng một thước tám, tuổi chừng ba mươi là cùng, tướng mạo cũng rất bình thường, cơ bản vóc dáng của hắn không có gì đặc biệt để có thể gây sự chú ý của người khác, nhưng Hướng Nhật lại không cảm thấy hắn bình thường như vẻ bề ngoài của hắn, thậm chí lưu manh còn cảm thấy hắn như một lưỡi dao sắc đang chĩa thẳng vào mình:

- Anh là ai?

Hướng Nhật trầm giọng hỏi, đồng thời lấy mình chắn ngay cánh cửa để che khuất tầm mắt của đối phương, tránh không cho đối phương nhìn thấy mấy người phụ nữ bên trong. Hiện giờ đang là thời điểm nguy hiểm, hắn không thể không đề phòng một chút. Đương nhiên, đối với thực lực của bản thân hắn rất tự tin, chỉ cần mình đứng chặn ngay trước cửa thì hắn chắc chắn không có kẻ nào có thể tiến vào được bên trong.

Tên thanh niên đứng trước cửa đồng tử hơi co lại, đối với thanh niên trước mặt hắn cũng hơi kinh ngạc, đầu tiên thấy đối phương đứng vào vị trí quan trọng ngay cửa, vừa vặn che khuất tầm mắt của mình không cho nhìn rõ hoàn cảnh ở bên trong nhà, đối với chuyện này, hắn không khỏi đánh giá cao sự quan sát của đối phương, cũng chính là mục tiêu mà hắn cần phải bảo vệ, đồng thời cũng xác nhận những lời ông chủ đã nói trước khi hắn tới đây. Thấy chủ nhân hỏi, hắn đưa hai tay làm một dấu hiệu đặc thù. Mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, trong lòng cũng thả lỏng, bởi vì cái dấu hiệu tay này hắn cực kỳ quen thuộc:

- Anh là người của Tinh Tinh phái tới?

-Tinh Tinh?

Người thanh niên vô cùng sửng sốt, hiển nhiên hắn không biết ông chủ của mình trong mắt đối phương đã sớm không còn được xếp vào cùng nhóm với con người. Hướng Nhật có chút xấu hổ, trước mặt của thủ hạ của thằng bạn mà gọi Tinh Tinh đúng là làm cho thằng bạn mất mặt quá, nhưng Hướng Nhật vẫn giải thích:

- Anh không cảm thấy ông chủ của anh giống một động vật nào đó sao?

Người trước mặt sửng sốt một hồi nhưng cuối cùng cũng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn đã cố nhịn không tỏ ra ngoài mặt nhưng trong mắt lại có ý cười rõ rệt. Tuy nhiên đối với việc đánh giá tướng mạo của ông chủ, hắn sẽ phải trả một cái giá nên cuối cùng không dám cười chỉ bình thản hỏi:

- Ông chính là Hướng tiên sinh sao?

- Không sai!

Hướng Nhật gật đầu, nhưng lại có chút hoài nghi hỏi lại:

- Chỉ có một mình anh sao?

- Đương nhiên không phải chỉ có một mình tôi.

Người thanh niên đáp, sau đó vén tai lên để lộ ra một tai nghe siêu nhỏ:

- Nếu như Hướng tiên sinh muốn thì tôi có thể kêu bọn họ ra.

- Được.

Hướng Nhật cân nhắc một chút:

- Gặp mặt trước cũng tốt, để sau này gặp nhau không phải hiểu nhầm.

Người thanh niên mới đến gật đầu một cái, sau đó trong miệng lẩm bẩm vài câu. Chỉ trong chốc lát, bảy người khác cùng đi tới, tuy nhiên bọn họ không phải là từ một hướng mà từ nhiều hướng khác nhau đi ra, đặc biệt là dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo, cách đi đứng, làm bộ rất ăn khớp không thể nhận ra sự sai sót. Hơn nữa trang phục của bọn họ cũng được ngụy trang rất khéo; có người giả dạng là người giàu có thì mặc đồ tây giày da; người giả dạng nghèo khổ, tinh thần suy sụp, chán chường như là một tên sinh viên mới tốt nghiệp bước chân vào xã hội nhưng không có công ăn việc làm; còn có một đôi nhìn qua như là một cặp tình nhân trẻ tuổi bám dính nhau… Khoa trương hơn nữa chính là một nữ nhân mặc váy bầu giả dạng một người đàn bà mang thai bảy, tám tháng run rẩy đi tới. Hướng Nhật thấy vậy chỉ có thể nói một câu “phục sát đất", mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy nhóm cận vệ A+, tuy nhiên cảnh tượng này cứ mỗi lần nhìn qua hắn lại giựt mình một lần:

- Tôi nghĩ ông chủ các người đã nói rõ ràng cho các người biết nhiệm vụ lần này rồi chứ?

Thấy tám người đã đến đông đủ, Hướng Nhật vừa nói vừa chỉ vào mấy cô nàng đang ở trong nhà:

- Bắt đầu từ hôm nay, mục tiêu các người bảo vệ chính là mấy nữ nhân đó, cho đến khi nào tôi nói chấm dứt nhiệm vụ mới thôi. Còn tôi đối với các người không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần các người phải bảo đảm cho các nàng an toàn, không được để xảy ra một chút thương tổn nào!

- Đó là điều đương nhiên, Hướng tiên sinh, đây chính là nhiệm vụ của chúng tôi!

Người nói câu này chính là thanh niên vừa mới nhấn chuông hồi nãy, hiển nhiên hắn là thủ lãnh của mấy người này.

Hướng Nhật phỏng đoán hắn chính là cận vệ cấp S của Tinh Tinh, bằng không mấy tên A+ này làm gì mà chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn, nghĩ tới đây Hướng Nhật liếc mắt sang An đại tiểu thư trong phòng và nói với thanh niên cận vệ cấp S:

- Tôi hy vọng vị tiên sinh này có thể bảo đảm an toàn cho cô nàng kia.

Thanh niên cận vệ cấp S mắt liếc sang người Hướng Nhật vừa nói, đó chính là một cô nàng mặc trang phục đàn ông, mà cũng chính là người mà hắn phải bảo vệ, liền gật đầu nói:

- Không thành vấn đề!

- Như vậy tôi cũng không làm phiền các người nữa.

Hướng Nhật khách khí nói.

- Không có chi!

Thanh niên cận vệ cấp S cũng khiêm nhường nói, tiếp đó tiếp lấy một một tập tư liệu đưa cho Hướng Nhật, mới vừa rồi một trong bảy người có một vị giáo sư trên tay cầm một tập tư liệu. Hướng Nhật có chút không hiểu, tại sao đối phương lại cầm tập tư liệu đưa cho mình, nhìn sơ qua vài lần, sau đó mắt khó hiểu nhìn người thanh niên:

- Tại sao mấy thứ này lại ở trong tay các người?

Kỳ thật, tập tư liệu hắn cầm trên tay cũng không có gì động trời cả, đó chỉ là đơn xin chuyển trường của An đại tiểu thư. Theo lý mà nói, người của An gia đưa đến mới đúng chứ sao lại ở trên tay bọn người này?

- Ngày hôm qua An nhị công tử có nhờ tôi, do trước đây tôi có cơ hội hợp tác làm ăn với hắn nên nhận chuyển giúp.

- Hóa ra là như vậy.

Hướng Nhật không nói gì thêm ngoại trừ có chút kinh ngạc, bọn người này từ xế chiều hôm qua đã đến đây mà mình cũng không biết, đúng là hiệu suất làm việc tiên sư bố nó cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK