Lão già Trứu gia chưa từng bị ai nhục mạ như Hướng Nhật, trước đây cho dù là những người hận không thể giết chết hắn ngay lập tức, cũng sẽ không ở ngay trước mặt hắn mà không nể tình như thế! Ngoài mặt thì tươi cười nhưng sau lưng lại có thể cầm dao đâm hắn bất kỳ lúc nào! Hành động này của Hướng Nhật, quả thực giống như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ vẫn hay làm!
Lão già Trứu gia thực sự tức điên, vừa tỏ ra thấp kém để đối đãi đám người kia, bây giờ lại còn bị một tên tiểu bối nhục mạ như vậy, căm tức nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi đừng có mà kiêu ngạo, đừng tưởng Trứu gia ta dễ khi dễ!
Người trung niên chỉ nhìn chứ không lập tức ngăn cản lão già này, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt, nhưng cũng đừng thịnh quá mà trở thành cuồng vọng, trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi sao, ra ngoài xã hội nên hạ thấp mình một chút..
- Ách, hạ thấp mình? Cái này thì cha mẹ ta có dạy qua, không đến phiên ngươi giáo huấn! Chẳng lẽ ngươi muốn thay cha mẹ giáo huấn ta?
Hướng Nhật cười ha hả.
- Nếu đã như vậy, ta đây thay người nhà giáo huấn ngươi, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng, tiểu tử nhớ kỹ ta tên là Cao Triều*!
(Khiết: Cao Triều = Cao Trào)
Nói xong hắn đánh ngay ra một chưởng, muốn ra oai phủ đầu!
Chỉ có điều ngay từ lúc Hướng Nhật tới đây đã cảm ứng được thực lực của những người này! Chống lại một sát chiêu của dị năng giả cấp 4! Mặc dù nói mình là dị năng giả cấp 5, nhưng cũng không dám xem thường. Từ xưa tới nay ví dụ lật thuyền trong mương đã có nhiều vô số kể, hắn cũng không muốn thành tựu tới ngày hôm nay lại bị té ngã ngay lúc này, ký ức lần trước bị té ngã đến bây giờ vẫn còn thấy mới mẻ, đến khi chết cũng không được toàn thây! Vì vậy lĩnh vực được mở ra!
Người trung niên tên Cao Triều chỉ cho rằng đối phương là một tiểu tử non nớt, thì cũng chẳng lợi hại được bao nhiêu. Hắn nghĩ rằng mình vừa ra tay sẽ bắt được đối phương dễ như trở bản tay, ai biết được khi tưởng tượng sẽ như vậy, nhưng hiện thực lại ngược lại hoàn toàn!
Vừa ra tay, còn chưa có chạm được vào người ta đã bị một cỗ lực lượng trói chặt làm cho bất động, chờ đến khi kịp phản ứng đã không thể động đậy được nữa. Trong lòng hoảng sợ, biết mình đã xem thường Hướng Nhật, kinh hoảng nói:
- Đây là lĩnh vực, ngươi là Chấp Năng Giả?
Cỗ lực lượng ấy càng siết chặt hơn, cuối cùng làm hắn phun ra một ngụm máu!
Người bên cạnh thấy vậy thì đã run như cầy sấy, người ta chưa đến gần đã làm cho lão đại thổ huyết, đây còn là người sao!
Cộp, thanh âm một vật đập vào đá vang lên.
Người trung niên Cao Triều, quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Hướng Nhật, trong lòng kinh hãi không thôi! Thế gian này lại có Chấp Năng giả trẻ tuổi như vậy sao.
- Tốt, hiện tại tới chuyện của ta, các người mang Trứu Văn Tĩnh đi là có ý gì, giao cô ấy ra đây cho ta!
Mấy người nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Cuối cùng thấy Hướng Nhật sắp không nhịn được, Cao Triều mới chậm rãi đứng lên nói:
- Việc là như thế này, Trứu Văn Tĩnh được lão gia Trứu gia đính hôn với tôn tử nhà tôi, lần này bọn tôi tới chính là để cho hai người bọn họ kết hôn!
- Kết hôn? Kết hôn lại đến với đại trận thế như vậy? Là muốn đối phó với ta chứ gì! Lần trước ta khiến Trứu gia thiệt hại, bây giờ muốn lấy lại danh dự sao! Ta lại thật sự muốn biết, các ngươi là người của tổ chức nào? Mật giả nghiệp đoàn?
- Chúng tôi là Mật giả nghiệp đoàn! Lần này tới là để đáp lại lời mời đến hỗ trợ của Trứu lão thái gia!
- Nếu đã như vậy, tới là để đối phó ta, vậy thì ta không khách khí nữa.
Lĩnh vực ngay lập tức lại được mở ra để chuẩn bị diệt khẩu! Hướng Nhật cũng không thích đám ruồi nhặng này suốt ngày vây quanh, đòi mạng mình! Trên nguyên tắc nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi, đã có nguy hiểm là phải bóp chết nó từ trong trứng nước!
Mấy người xunh quanh nghe thấy vậy sợ đến vỡ mật, Cao Triều tranh thủ thời gian nói:
- Tiểu huynh đệ, không nên, tôi muốn nói với cậu một tin tức.
- Hử? Tin tức, tin tức gì?
Chớ vì mạng sống của mình mà mang một tin tức giả ra lừa dối ta đấy?
- Không đâu, là về đại hội luận võ, lần này đại hội luận võ cùng năm vừa rồi có chút khác biệt, bởi vì đại hội lần này có một phần thưởng, phần thưởng là một cây trâm có thể tăng cường lực lượng.
- Ách, ngươi nói rõ hơn một chút.
Thấy Hướng Nhật muốn nghe, biết là tính mệnh bản thân đã được bảo đảm, không khỏi tâm tình buông lỏng, lập tức nói lời êm tai!
Đại khái chính là người đứng thứ nhất cuộc thi đấu có thể nhận được cây trâm, cây trâm này có tên là Hồng Long! Bất quá tin tức này không có nhiều người biết, Nguyên nhân Cao Triều biết vì có một sư thúc trong sư môn vừa lúc có công việc nên tham gia đại hội luận võ này, trong một lần uống rượu say buột miệng nói ra!
Hướng Nhật cảm giác nhân phẩm mình thực sự quá tốt, đang buồn ngủ cũng có người đem gối đầu đến!
- Tốt, chuyện lần này ta không truy cứu, bất quá không có lần sau nữa đâu!
Mấy người khúm núm đáp lại, rất sợ Hướng Nhật lật lọng, sau đó chật vật rời đi!
- Dẫn ta đi gặp Trứu Văn Tĩnh.
Đi tới trước cửa phòng Trứu Văn Tĩnh, Hướng Nhật không biết nên đối mặt thế nào đối với bạn gái ‘kiếp trước’ của mình, là một nữ nhân liều lĩnh vì chính mình, nhất là bây giờ còn vì chính mình sinh hạ một đứa con gái, nữ nhi đã lớn như vậy, vẫn còn không biết cha nó là mình!
Nhất thời trong long Hướng Nhật có chút phiền não! Bất quá hắn vẫn đưa ra quyết định, nỉ non nói:
- Thời điểm thích hợp, tự mình sẽ giải thích với mẹ con cô ấy.
Mở cửa phòng, Trứu Văn Tĩnh đang ngồi bên giường cúi đầu khóc nức nở! Nghe được tiếng mở cửa phòng, nhổm người dậy liền nhìn thấy Hướng Nhật, tựa hồ đối với việc Hướng Nhật có thể đến đây, nàng cảm thấy rất kinh ngạc!
- Cậu. . . Làm sao cậu lại có thể tới?
Một thời gian không gặp, Trứu Văn Tĩnh có vẻ tiều tụy hơn, sắc mặt trắng bệnh, mắt đỏ hồng! Tóc rối bù! Hướng Nhật nghĩ tới đây trong lòng càng thêm phiền não, cảm thấy đau lòng, cực kỳ đau lòng! Cảm giác mình có trâu bò rồi thì thế nào, cũng chết, chết rồi lại sống lại. Thật đáng buồn là lại để cho người con gái một lòng một dạ với mình chịu khổ, chính mình thật con mẹ nó không phải là nam nhân mà!
Trứu Văn Tĩnh nhìn Hướng Nhật, phát hiện trên mặt hắn có sự hổ thẹn, mê man, đau lòng! Nàng không biết đây có phải là ảo giác hay không, phảng phất như thấy bóng người kia! Trứu Văn Tĩnh cứ như vậy yên lặng nhìn hắn.
- Xin lỗi, là anh tới chậm!
Hướng Nhật nói ra được sự khó chịu trong lòng! Một câu này ngay lập tức khiến cho Trứu Văn Tĩnh thất kinh! Đây là một câu nàng luôn mơ ước được nghe, trong giấc mộng người nam nhân kia cũng nói những lời này với nàng! Hiện tại tất cả nghi hoặc đã được giải quyết, bởi vì nàng biết, hắn chính là “hắn”.
- Anh dẫn em về nhà!