Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng tập trung, vạn người chú ý.

- Nhập mật khẩu: 9067

Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Triệu Phương Tuyền một thân trang phục nhẹ, trực tiếp cất bước đi lên lôi đài.

“Còn 30 phút nữa.”

Triệu Phương Tuyền ngẩng đầu đảo qua bốn phía, nội tâm cũng có vài phần kích động.

Thất bại của năm đại cao thủ Nam Mỹ khiến uy vọng của giới quyền anh Nam Mỹ rơi xuống đáy cốc, trận chiến hôm nay giữa hắn và Sở Trần chắc chắn sẽ khiến cho



giới quyên anh Nam Mỹ bật ngược trở lại.

Mà hắn, sẽ trở thành người có công lớn nhất trong giới quyền anh Nam Mỹ.

Máu trong đáy lòng Triệu Phương Tuyền dần dằn sôi trào, hẳn cảm giác mình đang ở trong trạng thái chiến đấu cực tốt trước mặt mọi người, thậm chí vết thương bị một kích của Nam Cung Quân để lại bên bờ sông Châu Giang cũng không cảm giác được.

Lực lượng võ đạo tông sư trải rộng khắp toàn thân.

“Chỉ chờ, Sờ Trần đến.’

Triệu Phương Tuyền ngạo nghễ đứng.

“Hai mươi phút cuối cùng, Sở Trần sao còn chưa vào sân.” __

“Phóng viên thời sự buổi tối dương Thành đi ra nói một chút, Sở Trần đáp lại có phải là các người bịa đặt lung tung hay không.”

“Tôi làm sao cảm giác là bên ngoài quá tắc nghẽn, Sở Trằn đều không vào được.”

Thanh âm nghị luận không ngừng vang lên.

6 giờ 50 phút.

Một chiếc xe dưới sự mở đường của cảnh sát, từ từ dừng lại ở cửa Uy Dương quyền quán.



“Thật nhiều người a.” Tống Thu lau mồ hôi trên trán, nếu như không phải lúc mấu chốt anh rể gọl điện thoại cho cô Đào, bảo cô Đào an bài xe cảnh sát mở đường, bọn họ còn thật sự không thể đến đúng giờ.

Quá tác nghẽn

“Cố lên.” Tống Nhan ôn nhu nhìn Sờ Trần, nắm tay Sở Trần.

Hôm nay cô cũng không có trỏ’ về Bắc Trần làm việc, mà là lựa chọn đi theo Sở Trần cùng nhau đến Uy Dương quyền quán.

“Xem ống xã biểu diễn.” Sở Trần cười tủm tỉm.

“Đừng làm hỏng chuyện.” Sau khi Nam Cung Quân ăn cơm chó, cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Sờ Trần một cái.

Sờ Trần cười hắc hắc: “Ta nhắt định toàn lực ứng phó!”

Cửa xe mờ ra, mấy người đi xuống, đám người nhắt thời vang lên một trận tiếng hoan hô.

“Thần tiên tỷ tỷ!”

“Thần tiên tỷ tỷ tôi yêu cô!”

“Thần tiên tỷ tỷ thật đẹp a!”

Nụ cười trên khuôn mặt Sở Trần trong nháy mắt ngưng đọng.


Rõ ràng mình mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.


Hứ!


Sờ sư phụ một bên đi vào trong sân, một bên nội tâm yên lặng chửi bới, lần này khán giả không được.


Đi vào sân, đl tới bên cạnh lôi đài.


Dựa theo tiếng hoan hô hò hét, sỏ’ Trần nhìn thoáng qua vị trí khán đài cùng lôi đài, lúc này, Tống Thu trực tiếp mắng lên: “Thật không biết xấu hố, lôi đài cùng khán đài ít nhất cách 5 mét, hai tên cáu vật, nhất định


là sợ thần tiên tỷ tỷ.”


Trẽn lỏi đài, Triệu Phương Tuyền từ trèn cao nhìn xuống, nhìn Sở Trần: ‘*SỞ sư phụ, ta chờ ngươi đả lâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK