Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thời gian khiêu chiến Sở Trần…” La Vân Long hỏi.

Bạch Mộ trầm ngâm một hồi: “Ba ngày sau đi.”

“Tôi có một câu hỏi.” Lê Nhạc Kinh lúc này nói: “Ngộ nhỡ Sờ Trần không tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta thì làm sao?”

“Sở Trần cũng là dân thường, không thể tránh khỏi muốn theo đuổi danh lợi.” Bạch Mộ thản nhiên nói: “Ba ngày, chúng ta truyền trận tỷ thí này khắp toàn mạng, cho Sở Trần dư luận áp bách nhất định, buộc hắn ứng chiến, thứ hai, các nhà chúng ta xuất ra một phần lợi thế, có thể là đàn cổ, tranh vẽ, đồ cổ vân vân, nhất định phải quý giá, dùng những thứ này để dụ dỗ Sở Trần, nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể thắng, những thứ này đều thuộc về hắn.”

Khuôn mặt Bạch Mộ nổi lên một nụ cười: “Giá trị lợi thế của chúng ta càng cao càng có thể hấp dẫn Sở Trần, nhưng mà, Sở Trần tuyệt đối thắng không được.”

Mấy người đều nhao nhao gật đầu.

“Bên cạnh đó, có một chuyện.” Đôi mắt Bạch Mộ tràn qua một đạo quang mang như đao phong, chậm rãi nói: “Vẩn đứng ở bên cạnh Sở Trần tối nay, là Tam thiếu gia Hạ gia, Hạ Bắc.”

“Mộ thiếu, cái này dễ giải quyết, anh nói bây giờ làm sao?”Mọi người lập tức mở miệng, thần sắc thoải mái, hiển nhiên tuyệt đối khống đề Hạ Bắc vào mắt.



‘Truyền cho Hạ Bắc một tin tức, để cho hắn ờ nơi công cộng, mắng Sờ Trần.” Bạch Mộ mỉm cười: “Hoàn toàn cùng Sở Trần xóa sạch quan hệ, nói cho hắn biết, đây là biện pháp duy nhất giữ được Hạ gia, nếu không, chúng ta cái giới này liên thủ, nhất định sẽ cho Hạ gia một đả kích nặng nề. ớ Dương Thành, luận về mối quan hệ sâu rộng, luận thực lực, chỉ là một Hạ gia, dám đắc tội chúng ta sao?”

“Đúng vậy, Hạ gia chủ yếu kinh doanh ngành dược phẩm, tuy rằng cùng chúng ta không giống nhau, nhưng mà, lấy thực lực của mấy nhà chúng ta, muốn chỉnh một Hạ gia, vẫn là không thành vấn đề.”

“Chậc chậc, tôi ngược lại muốn nhìn xem, Hạ Bắc đối mật với vấn đề này, lựa chọn như thế nào.”

‘Đi thôi, chúng ta đều tự chuẩn bị đi.

Mọi người nhao nhao lái xe rời đi.

Khoảng nửa giờ sau.

Trên tầng 6 câu lạc bộ, Liễu Mạn Mạn đang tập trung tinh thần quan sát bức Phượng cầu Hoàng mà Sở Trần để lại, càng cần thận quan sát, ánh mắt chấn động càng đậm.

Bèn kia, Liễu Thiên Thiên ngồi ở vị trí vừa rồi Sở Trần đánh đàn, mười ngón tay nhanh chóng nhúc nhích, đương nhiên, trước mặt không có đàn. Ngược lại cô muốn đánh đàn của Liễu Mạn Mạn, trực tiếp bị Liễu Mạn Mạn cự tuyệt.

“Quá đẹp trai!” Liễu Thiên Thiên cảm thán.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Một người trung niên mặc trang phục thời Đường bước nhanh tới.

“Quản thúc, ờ đây.” Liễu Thiên Thiên vẫy tay.

Liễu Quản.



Liễu gia một vị trưởng bối tư lịch rất thâm sâu, y thuật

không tính là cao minh, nhưng mà, đối với nghiên cứu thi họa lại đạt tới một cấp độ cực cao.

“Quản thúc, thúc nhìn bức Phượng cầu Hoàng này xem.” Liễu Mạn Mạn ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt Liễu Quản toát ra nụ cười: “Mạn Mạn, cháu vội vàng thúc giục ta tới đây, không phải là đặc biệt cho ta xem tác phẩm của tiều tử La gia kia chứ, tác phẩm của hắn ta đã xem qua, ở thế hệ trẻ tuổi, quả thật thuộc loại cấp bậc xuất sắc, nhưng mà, ở cả giới thi họa mà nói, còn thiếu chú nữa sức nóng.”

“Quản thúc, thúc nhìn một chút liền biết.” Liễu Thiên Thiên cũng đi tới, cô có chút tò mò bức tranh này của Sờ Trần ở trong miệng Quản thúc sẽ có đánh giá như thế nào.

Liễu Quản thần sắc ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Liễu Thiên Thiên: “Thiên Thiên, cháu cũng có hứng thú với tranh?”

Liễu Thiên Thiên cười hì hì: “Quản thúc thúc xem trước đi.”

Liễu Quản không nghiêm túc, cất bước đi lẽn phía trước, cúi đầu nhìn qua, đồng thời thuận miệng mìm cười nói: “Nói thật, giới thi họa hiện nay, tác phẩm mới có thể lọt vào mắt thần của ta, càng ngày càng ít…”

Thanh âm Liễu Quản đột nhiên dừng lại.

Không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bức Phượng cầu Hoàng này.

Tròng mắt càng lúc càng mở to…

Một lúc lâu sau.

Liễu Quản cả người giật mình, lại tiến trước một bước, quan sát bức họa ở cự ly gần.


Thấy một màn này, Liễu Thiên Thiên nhịn không được nở nụ cười: “Quản thúc, bức họa này có thể lọt vào mắt thần của thúc hay không?”


Liễu Quản không trả lời.


Tâm trạng của hắn đã hoàn toàn bị bức ‘Phượng cầu Hoàng’ này hấp dẫn.


Liễu Thiên Thiên còn muốn mờ miệng, bị Liễu Mạn Mạn trừng mắt một cái ngăn lại.


Liễu Thiên Thiên không dám lên tiếng, muốn trách thì trách lúc mới sinh ra, mình chạy chậm ba giây, đề Mạn Mạn làm chị, còn mang hết các loại tài nghệ thiên phú đi…


Im lặng.


10 phút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK