Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Vân Đạo Tõn khẽ cười:

“Không nghĩ tới, ta íâu như vậy không có xuất hiện, còn có người nhớ rồ tên của ta.”

Người đeo mặt nạ Thanh Lang lui về phía sau vài bước, đột nhiên vung tay áo, mấy hạt châu màu đen bay ra, rơi xuống đất nổ tung, toát ra khói đen dày đặc.

La Vân Đạo Tôn vung tay áo lên, khói đen dày đặc bị xua tan, nhưng thân ảnh người đeo mặt nạ Thanh Lang đã ở xa xa, vô cùng nhanh chóng, biến mất trong đêm tối.

Tống Nhan giật minh.

Trải nghiệm tối nay giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Khi người đeo mặt nạ Thanh Lang xuất hiện, Tống Nhan cho



rằng đêm nay số kiếp đã định rồi.

Nhưng vị lão giả mặc áo đạo sĩ này hiện thân, chỉ xuất thủ một chiêu, liền khiến người đeo mặt nạ Thanh Lang sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết.

“Không sao rồi.” Sở Trần mỉm cười ôn nhu nói với Tống Nhan.

La Vân Đạo Tôn đi tới.

“Bái kiến La Vân Đạo Tôn.” Trương Vận Quốc khẩn cấp đi lên phía trước, hành lễ với La Vân Đạo Tôn.

La Vân Đạo Tôn nhìn Trương Vận Quốc một cái, cũng nhận ra: “Là ngươi a.”

Trương Vận Quốc trong nháy mắt có loại cảm giác khuôn mặt rực rở chói mắt, theo bản nàng thẳng

tăp thăt lưng một chút, tuy rằng mình không có thành công bái nhập Cửu Huyền Môn, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng quen biết với La Vân Đạo Tôn: “Các vị, ta giới thiệu cho mọi người, vị này là La

Vân Đạo Tôn đến từ Cửu Huyền Môn!” Trương Vận Quốc đột nhiên nghĩ đến cái tên tiểu quán Tinh La, sau đó giật mình, chợt



nói: “Đồng thời còn ỉà người sáng lập Tình La Môn! Mọi người hẳn cũng là đệ tử Tinh La Môn đi.”

Câu nói cuối cùng, Trương Vận Quốc nói với ông cháu Mạc Nhàn.

về phần Sở Trần, Trương Vận Quốc cũng còn chưa nhìn ra hắn đến từ đâu, hôm nay cả ngày đều bị Sở Trần mang đến chấn động, La Vân Đạo Tôn xuất hiện, làm cho Trương Vận Quốc cảm giảc có thể mượn thế tâng lên một

chút cốt cách của mình.

“Đệ tử Tinh La Mạc Nhàn, bái kiến La Vân Đạo Tôn.” Tuổi tác của Mạc Nhàn tuy rằng cùng La Vân Đạo Tôn không chênh lệch bao nhiêu, nhưng phần tu vi đều khác nhau một trời một vực.

Mạc Vô Ưu cũng vội vàng hành lễ: “Đệ tử Tình La Mạc Vô Ưu, bái kiến tổ sư gia.”

“Không cần phải quá câu nệ.” La Vân Đạo Tôn khoát khoát tay áo, đi tới trước mặt Sở Trần, cười hắc: “Đại sư huynh, anh dĩ nhiên còn chưa trở thành võ đạo Tông Sư a.””

Con ngươi Trương Vận Quốc trong nháy mắt trợn to tròn vo!

Tựa như bị sét đánh.


Không nhúc nhích.


Môi run rẩy: “Da da da da… sư huynh?”


Được La Vân Đạo Tôn xưng là đại sư huynh, điều này đại diện cho thân phận gì?


Trương Vận Quốc không dám tường tượng.


Không đợi Sờ Trần trả lời, La Vân Đạo Tôn đánh giá Sờ Trần một phen, cảm thán nói: “Nhưng, đại sư huynh căn cơ vững chắc rất nhiều, không nhầm tiều phu mài đao, đại sư huynh ta thật sự quá vững vàng.”


Sở Trần: “…”Nếu không phải bị Trấn Hồn Phù vây khốn nàm năm, lấy thiên phú của hắn, thời gian năm năm bước vào võ Đạo Tông sư, tuyệt không phải việc khó, đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu La Vân Đạo Tôn cảm thấy kỳ quái, có điều, La Vân Đạo Tôn sau đó cũng bồ não mình, Sở Trần có nguyên nhân không đột phá.


Quá vững vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK