Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sở Trần, anh còn nhớ tôi đã nói với anh những gì không?”

Tống Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi chua xót.

Người đàn ông đẹp trai, hiền lành này, hắn là Sở Trần, chính là người chồng của cô, hắn đã ở rể Nhà họ Tống được năm năm.

Thật đáng tiếc khi hắn lại là một kẻ ngốc.

“Hãy nhớ đừng có nói linh tinh đó.”

Sở Trần nhếch miệng cười một tiếng,theo bản năng hắn lấy tay gãi gãi đầu, hắn còn sợ người khác không biết mình là kẻ ngốc.

Tống Nhan bất lực nói: “Lên xe đi.”

Chiếc xe phóng nhanh rời đi.

Thành phố Thiền Thành phồn hoa, đông đúc xe cộ qua lại.

Khách sạn Hoàng Đình, một khách sạn có thương hiệu trực thuộc Tập đoàn Hoàng Đình, nằm ở trên con phố thương mại thịnh vượng bậc nhất ở Thiền Thành. Khách sạn Hoàng Đình tối nay đặc biệt sôi động.

“Tam tiểu như của Nhà họ Tống, ngày thường vốn khiêm tốn, thế mà lần này tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 23 với yến tiệc khá linh đình,ngoài ra khách mời còn toàn là người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Thiền Thành. Tôi cảm thấy tối nay trong Hoàng Đình khả năng có đại sự sẽ xảy ra.”

“Tam tiểu thư nhà họ Tống mới hai mươi ba tuổi. Nghe nói mấy năm trước cô ấy đã kết hôn. Nhà họ Tống đã cưới cho cô ta một tên đến ở rể, hình như … còn là một tên ngốc.”

“Trong giới có tin đồn rằng mọi chuyện ở Nhà họ Tống đang rất bất ổn trong những năm qua. Họ đã nhờ cao nhân chỉ điểm, cuối cùng đã chiêu mộ được một tên con rể”.

Trên đường đến khách sạn Hoàng Đình.

Bên trong xe yên tĩnh.

Đã năm năm.

Tống Nhan lái xe, ánh mắt chợt lóe, cô liếc nhìn Sở Trần qua kính chiếu hậu.

Như thường lệ, Sở Trần ngồi bất động trong xe, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên lộ ra nụ cười ngây ngô.

Tống Nhan cau mày.

Sinh nhật lần thứ hai mươi ba cũng là kỷ niệm năm năm cô kết hôn với Sở Trần.

Tai nạn xe hơi cách đây 5 năm đã mang lại cho Tống Nhan nhiều biến động trong cuộc đời cô suốt 5 năm qua. Đêm nay chính là là lúc để kết thúc tất cả những chuyện này.

Tống Nhan chợt nhận ra rằng trong lòng cô dường như không mong đợi chuyện này tới như cô tưởng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Sở Trần nhếch mép cười ngây ngô ở hàng ghế sau qua gương xe, anh ta cười rất thuần khiết. Sau tất cả, Tống Nhanbiết rằng sau đêm nay, Sở Trần sẽ bị đuổi khỏi nhà Nhà họ Tống, ngủ ngoài đầu đường xó chợ, thậm chí còn trở thành trò cười của đám người cả thành phố, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn sẽ nở nụ cười này.

Xe phía trước đột nhiên phanh gấp, Tống Nhan cũng vội đạp phanh, tinh thần cô bỗng trấn tĩnh.

“Sở Trần, anh có thể nghe hiểu lời của tôi không?”

Tống Nhan tự nhủ: “Sau đêm nay, tôi sẽ cho anh một khoản tiền, anh nhất định phải giấu đi mà rời khỏi Thiền Thành. Dù sao chúng ta cũng đã mang danh nghĩa vợ chồng năm năm.”

Xe chạy chầm chậm trên đường, càng đến gần khách sạn Hoàng Đình, Tống Nhan càng bối rối trong lòng mà không thể giải thích được.

Quay đầu nhìn lại, Sở Trần đã ngủ say tựa vào bên cửa sổ.

Tống Nhan cố gắng trấn tĩnh tâm trạng.

Xe chậm rãi dừng trước khách sạn, nhân viên bảo vệ khách sạn đã bước lên mở cửa.

“Sở Trần.”

Tống Thiến quay đầu lại gọi vài lần, thấy Sở Trần không có dấu hiệu tỉnh lại, cô không khỏi cười khổ, cô mở cửa sổ xe, sau đó tắt máy xuống xe, nói với bảo vệ khách sạn: “Hãy để anh ta ngủ ở đây một lúc”.

Nhân viên bảo vệ khách sạn không khỏi ngây người khi nhìn thấy Tống Nhan.

Mỹ nhân đẹp như ngọc.

Anh có cảm giác như nhìn thấy một tiên nữ giáng trần.

Theo bản năng liền gật đầu.

Vào lúc này, những người đang đợi ở cửa khách sạn đã đi tới.

“Nhan tiểu thư, gia chủ đang đợi cô rồi.”

Người nói là Tống Như Hải, quản gia của Nhà họ Tống.

Tống Nhan gật đầu, vô thức liếcSở Trần đang ngủ trong xe, sau đó liền theo Tống Như Hải đi vào khách sạn.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt không ít người, ánh mắt lần lượt sáng lên.

Tất cả họ đều biết thân phận của Tống Như Hải.

“Người vừa tới chẳng lẽ là tam tiểu thư của Nhà họ Tống?”

“Thật là quá đẹp. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy trong chớp mắt vừa rồi, tôi cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.”

“Vậy thì người còn đang ngủ trong xe, có phải là người trong truyền thuyết, phu quân của tam tiểu thư nhà Nhà họ Tống, tên đại ngốc con rể củaNhà họ Tống.”


Lần lượt, mọi ánh mắt tập trung hướng hắn ta.


“Quả nhiên anh ta là một kẻ ngốc. Dưới tình huống như vậy, anh ta vẫn có thể ngủ ngon như chết.”


Có tiếng cười chế giễu ở đằng xa, mang theo ánh mắt khinh thường và ghen tị.


Đặc biệt sau khi nhìn thấy vẻ đẹp của Tống Nhan tam tiểu thư, mọi người đều đồng tình rằng đó là đóa hoa tiên rơi trong ao phân.


Nhưng có điều không ai biết là vào lúc này, trong xe, Sở Trần đang ngủ say, mặt dây chuyền ngọc bích trên ngực hắn nhàn nhạt phát ra ánh sáng màu tím, từ từ xuất hiện một vết nứt … Một giọng nói truyền ra từ mặt dây chuyền ngọc bích.


“Mẹ kiếp, thế mà ta đã tự phong ấn mình được năm năm …” Bang một tiếng, mặt dây chuyền bằng ngọc bích vỡ tan tành.


Một tia sáng màu tím xuyên thấu vào trong ngực Sở Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK