Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng

Dương rơi vào trầm mặc.

Thái độ của Sở Trần khiến hắn có phần bất ngờ.

Hắnhoàn toàn không nghĩ tới,Sờ Trần lại cường ngạnh đến mức không quan tâm đến thể diện của nhà họ Hoàng một chút nào.

Yêu cầu đích tôn trường tử nhà họ Hoàng phải xin lỗi trên một tờ báo, cái này không khác gì cho nhà họ Hoàng một cái tát, có chút khó chấp nhận.

Cho dù, toàn bộ chuyện đều là bởi vì Hoàng Ngọc mà ra.



Nhà họ Hoàng có niềm kiêu ngạo của một vị vua ở Thiền Thành.

Không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

Hoàng Dương có thể tưởng tượng Thiền Thành sẽ chấn động như thế nào nếu nhà họ Hoàngtuyên bố một lời xin lỗi trên mặt báo.

Bao nhiêu ánh mắt khác thường sẽ tập trung vào nhà họ Hoàng và nhà họ Tống.

“Sở Trần…”

Hoàng Dương đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Coi như là nhà họ Hoàng thiếu nợ cậu một cái ân tình đi.”

Nhà họ Tống có chút chết lặng.

Những lời nói của Hoàng Dương đã mang lại cho bọn họ quá nhiều rung động.

Sở Trần rõ ràng đang hùng hồ dọa người, nhưng Hoàng Dương, lại liên tiếp rút lui.

Vừa rồi một tiếng ‘Sở Trần’ tràn đầy sự tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là mạnh mẽ kiềm chế xuống.

Bây giờ lại một điều kiện nữa được bổ sung thêm vào.

Nhà họ Hoàng đã nhượng bộ lớn như vậy, vậy mà cuối cùng nhà họ Hoàng vẫn nợ Sở Trần một ân tình.

Sờ Trần trầm tư một hồi rồi nói: “Hoàng đại gia, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi không có nhằm vào thân phận củaHoàng Ngọc, vậy nên tôi không cần bất cứ ân tình gì cả. Chỉ cần cho tôi một đáp án là được, nếu nó thực sự đã có chỗ đắc tội đến nhà họ Hoàng, sẵn trong tay tôi có một bình rượu ngon, sau khi Hoàng

Ngọc đưa ra lời xin lỗi trên báo, tôi sẽ mang rượu tới cửa, cùng Hoàng lão gianâng ly một trận, coi như là bồi tội.”

Sở Trần nói xong, trực tiếp liền cúp điện thoại.

“Ta …” Tống Thiên Dươngmạnh mẽ đem một cái chữ này nuốt xuống, dù sao, lấy thân phận của hắn, thực sự không thích hợp nói ra hai chữ này.

“Sở Trần, cậu thật sự không chịu lùi một bước.”


Tô Nguyệtdáng vẻ như sắp khóc,


“Mọi chuyện có thể dễ dàng thương lượng.”


“Tôi trước mặt Tiểu Thuđã hứa rằng Hoàng Ngọc sẽ đưa ra lời xin lỗi trên báo.”


Sở Trần nói.


Tô Nguyệt cau mày ủ rũ, “Ta nghĩ Tiểu Thu cũng có thể chấp nhận việcHoàng Ngọc đến cửa xin lỗi là quá đủ rồi.”


“Mẹ vợ à, người đừng lo.”


Sở Trần cười, “Nhà họ Hoàng sẽ đáp ứng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK