Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, Hoàng Ngọc Hải không nghĩ rằng với thực lực của Sở Trần, các nhân viên bảo vệ của tòa nhà Kim Than Thành có thể là đối thủ của anh ta.

“Ca, Sở Trần này thật sự rất lợi hại sao?”

Người ngồi bên cạnh Hoàng Ngọc Hải quả nhiên là Hoàng Tú Tú, “Ngay cả anh cũng sợ hắn. Có muốn em gái đánh hắn một

trận, xả giận cho anh không?”

“Không phải hoàn toàn là kiêng kị.”

Hoàng Vũ Hải lắc đầu,” Đối phó với người như Sở Trần, em hoặc là phải bất động, muốn động thủ thì phải hao tồn toàn bộ sức lực làm cho hắn không còn thực lực báo thù, nếu không, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của nhà họ Hoàng. Nhưng nếu hắn chọn cá chết lưới rách thì hậu quả sẽ vô cùngnghiêm trọng. Kỳ môn thuật không gì có thể ngăn cản được.”

Hoàng Tú Tú đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai Hoàng Ngọc Hải, Hoàng Ngọc Hảivô ý thức chìm xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Nhìn xem, ca ca của ta học mấy năm ở Kỳ môn, còn không phải không đỡ được một chưởng củaTú Tú.”

Hoàng Ngọc Hải cười khổ, “Em cho rằng ai cũng tài giỏi như em, thiên phú dị bẩm, võ học kỳ tài, nhưng Tú Tú, em không thể dễ dàng xuất thủ ở bên ngoài, em chính là quân bài tẩy trong tay cha của em, vào thời khắc mấu

chốt sẽ làm cho toàn bộ mọi người thất kinh. Thế hệ trẻ của Thiền Thành không tìm được người, có thể trong tay em tiếp được quá năm chiêu.”

Khóe miệng Hoàng Tú Tú hơi nhếch lên, nàng quả thực cũng có tự tin như thế.



“Tóm lại, khi nào cần em đánh tên Sở Trần đó, chỉ cần nói một tiếng.”

Hoàng Ngọc Hải gật gật đầu, híp mắt lạnh lùng “Còn hai ngày nữa, buổi lễ múa sư tử đoạt Thanh sẽ bắt đầu. Đến ngày đó, trưởng bối trong sư môn của ta sẽ xuất hiện.

II

Hoàng Ngọc Hải nghĩ đến đoạt ‘Thanh’ trong buổi lễ múa sư tử, lão gia tử đã chọn bức củaSỞ

Trần. “Thời điểm đoạt ‘Thanh’ một khắc này, chắc hẳn đối với Sở Trầnlà lúc phong quang nhất.”

Ánh mắt Hoàng Ngọc Hải cảng lúc càng lạnh, “Nhưng mà, có lẽ, đó cũng là lúc hắn ngã xuống đến mức vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.”

Tòa nhà Kim Than Thành, Tầng 21.

Sở Trần nhìn về phía xa, những lá cờ sặc sỡ bay phấp phới.

“Đó là Kim Than Thành, phải không? Sân khấu đều đã được

dựng lên,” Sở Trần nói.

Đôi mắt Tống Nhan cũng nhìn qua, đồng tử hơi co lại, vẻ mặt lo lắng, tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ, nhưng quảng trường sân khấu Thái Thanh rất cao.

“Chiều cao của sân khấu Thanh Thanh ít nhất cũng phải mười mét.”

Đôi môi Tống Nhan khẽ run lên, “Đến lúc đó cạnh tranh chắc sẽ rất khốc liệt.”

“Hai người đã thảo luận xong

chưa?” Sở Trần hỏi.

Tống Nhan gật đầu, “Chỉ cần thảo luận thêm các chi tiết cụ thể với Giám đốc Hoàng.”

Vẻ mặt Tống Nhan vẫn không khỏi nghi ngờ nhìn Sở Trần.



Không hiểu chút nào, Sở Trần nói rõ là đã đánh Thiếu gia nhà họ Hoàng một trận, tại sao Hoàng Thiếu gia này lại giúp hắn.

Sử dụng sức mạnh cùa kẻ thù để đả kíchmột kẻ thù khác.

Dược phẩm Tiền thị.

Ván phòng của Tiền Bộ Thiệu,khói thuốc phủ kín.

Sau khi cà hai trở lại văn phòng, họ không nói gì cả.

Tiền Bộ Thiệu cứ nghĩ cho rằng chỉtiện tay giúp cho Vinh Đôngmột chuyện, không nghĩ tới lại bị tát một bạt tai, còn bị đá một cước, thậm chí một cái rắm cũng không dám phóng mà chỉ biết lăn đi ra.

Thiếu gia nhà họ Hoàng, với cái này thân phận tuyệt đối trấn áp được hai người.

Cửa văn phòng mở ra.

Giám đốc Hoàng bước vào.

Vinh Đôngđem đầu thuôc dậptắt, đứng dậy, “Giám đốc Hoàng, Sờ Trần kẻ ngu kia, sao hắn có thể quen biếtNgọc Hải thiếu gia?”

“Tôi xém chút nữa cũng bị hắn lừa gạt đi.”

Hoàng giám đốc hừ lạnh, nhìn Vinh Đông nói,“Ngọc Hải thiếu gia vừa gọi điện thoại lại cho tôi, lễ khai trương Kim Than Thành sắp đến gần rồi. Cậu ấy không muốn thêm phiền phức. Còn nếu

nhưSỞ Trần có xảy ra chuyện gì bên ngoài tòa nhà Kim Than Thành này, cậu ấy cũng không để ý.”

Nghe vậy, ánh mắt cùa Vinh Đôngchợt lóe lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn điên cuồng, “Giám đốc Hoàng, tôi đã biết nên làm thế nào.”

Tiền Bộ Thiệu ờ bên cạnh cũng đứng lên, “Một quyền, một cước này của hắn, tòi sẽ phế một tay một chân của hắn.”

“Hãy để em giúp anh việc này.”

Vinh Đông nói, “Anh Thiệu, Hôm nay là do em xử lý không chu toàn.”

Tiền Bộ Thiệu gật đầu,” Tôi sẽ rửa mắt chờ đợi.”

Đồng thời, Tiền Bộ Thiệu cũng chế nhạo, “Nhà họ Tống thật sự rất ngây thơ, nghĩ rằng bắt được đường dây của nhà họ Hạ thì có thể mở được thị trường dược phẩm ở Thiền Thành sao, nhiều năm như vậy, nhà họ Hạ tuy là ông trùm ngành dược phẩm ờ Dương Thành, nhưng lại không thể đặt chân đến Thiền Thành, cái này đủ để chứng minh,miếng

bánhThiền Thành này không phải là thứ bọn họ có thể được chia, bây giờ lại như thế, đúng là không tự lượng sức.”

Vinh Đông kêu một tiếng, khóe miệng cong lên lạnh lùng, “Lần này, tôi muốn xem xem tên Sở


Trầnnày sẽ chạy đi như thế nào.”


Mười mấy phút sau.


Tống Nhan chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà Kim Than Thành.


Sở Trần liếc nhìn gương chiếu hậu nói, “Bà xã à, hình như


chúng ta lại bị theo dõi.”


Sắc mặt Tống Nhan thay đổi, “Là ai?”


“Có người vẫn không phục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK