Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Kiếm nhắc nhở.

“Mặc dù ta không biết vì cái gì, nhưng mà Tống Gia thực sự không đủ sức để khiêu chiến Hoàng Gia.”

Tống Trường Thành nói.

Giữa hai nhà, đơn giản là hai thế giới khác biệt.

Chỉ vài ngày trước, lệnh phong sát của Hoàng Dương suýt chút nữa đã khiến Tống Gia diệt vong.

Khoảng cách lớn như thế, khiêu chiến sao nồi.



“Chỉ bằng Tống Gia, tự nhiên

không thề là đối thủ của Hoàng Gia.”

Sở Trần nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ muốn lấy danh nghĩa của nhà họ Tống,tôi đã liên hệ với rất nhiều đồng minh, bao gồm cả Hạ Gia ở Dương Thành, tập hợp toàn bộ lực lượng các nhà,nhất định có thể giáng cho Hoàng Gia một đòn phủ đầu mạnh mẽ.”

Tống Nhan kinh ngạc nhìn Sở Trần.

Ngoài nhà họ Hạ, Sở Trần còn liên hệ với gia đình nào nữa?

“Tôi nghe vợ tôi kể rằng nhà họ Tống từng là một trong năm gia tộc ở Thiền Thành.”

Sở Trần liếc nhìn đám người, “Hiện tại không thề bởi vì thực lực không bằng năm xưa mà vứt đi khí thế hào môn.”

Lực lượng của các gia tộc, đánh bại Hoàng Gia.

Tống Thiên Dương nhìn Sở Trần, không nhịn được hỏi: “Sở Trần, sao đột nhiên lại quyết định như vậy.”

“Vì một cái thù riêng.”

Sở Trần nói, “Một cái thù riêng nhất định phải báo.”

“Sờ Trần, đừng đi quá xa.”

Tống Tình nhẹ giọng nói, “Cậu chỉ vì tư thù cá nhân mà muốn liên lụy cả Tống gia sao?”

Sở Trần nhìn Tống Tình, “Tôi nói rồi, đây là một cái thù riêng nhất định phải báo, cho dù hiện tại tất cả mọi người nhất trí quyết định, bác bỏ đề nghị của tôi, thì tôi vẫn sẽ báo cái thù riêng này, đến lúc đó nhà họ Hoàng cũng sẽ đối phó với nhà họ Tống, vậy đề nghị của tôi bây giờ không phải là làm liên


lụy đến nhà họ Tống, mà là đang giúp nhà họ Tống.”


Tống Vân tức giận đứng lên, chỉ tay run rẩy, “Sờ Trần, cậu đang ngụy biện! Cậu có cái thù riêng gì mà nhất định phải báo Hoàng Gia?”


“Nếu như cậu thực sự muốn tốt cho Tống Gia, vậy thì, cậu hãy gạt bỏ quan hệ với Tống Gia đi.”


Lâm Tín Bình lạnh lùng nói.


Sờ Trần mỉm cười nhìn Lâm Tín Bình, “Nếu anh là người của Hoàng Gia, bây giờ tôi xông vào


nhà họ Hoàng và đánh cháu trai được Hoàng lão gia tử coi trọng nhất đến mức tàn phế, phải ngồi xe lăn suốt đời. Khi đó tôi phủi sạch quan hệ với Tống Gia rồi, anh nghĩ xem bọn họ có làm khó Tống Gia không?”


Tống Nhan kinh hãi nhìn Sở Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK