Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nguyệt thở dài một hơi, “Tôi sẽ đi nói chuyện với Nhan Nhan một lần nữa, ít nhất, chúng ta cũng không thể để Diệp thiếu gia quá thất vọng.”

Ngay khi Tô Nguyệt vừa bước chân ra ngoài nhà, Tống Thu đã lao vào với một nụ cười to.

“Tin tức tốt, Tống Mục Dươngmột nhà cùng Hoàng ngũ gia đã trở mặt.”

Trong đại sảnh nhất thời sửng sốt.

Tô Nguyệt không biết điều này, bà đi thẳng đến biệt thự nơi Tống Nhan ở.

“Nhan Nhan, hôm nay ta nhất định phải nhắc lại chuyện này.”

Tô Nguyệt nghiêm mặt nhìn Tống Nhan, không cho cự tuyệt, giọng nói trở nên sắc bén, “Nhà họ Tống đã leo lên nhà họ Hoàng, nếu chúng ta không làm như vậy sẽ không có biện pháp đối phó bọn chúng, bọn họ nhất định sẽ giẫm đạp lên chúng ta, bất kể

như thế nào, con phải có quan hệ tốt với Diệp thiếu gia. Mặc dù,nhà họDiệp không thể nào so được với nhà họ Hoàng, nhưng Diệp Thiếu Hoàng là người thừa kế duy nhất của Diệp gia …”

“Chờ một chút.”

Sở Trần cảm giác mình không có tồn tại, trong tay vẫn là cầm chén trà, “Mẹ vợ à, con vẫn là một trong hai người lãnh đạo của Bắc Trần đó.”

Tô Nguyệt,

Tống Nhankhuôn mặt cũng cảm thấy có chút ửng hồng.



Bắc Trầnngười đứng đầu! Một con tàu chưa được hạ thủy, trong miệng Sở Trầnnói ranhư là đã phát triển cực lớn rồi.

Quá không biết xấu hổ.

Tô Nguyệt có chút tức giận, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Cậu đang tự hào bị Hạ Bắc nhìn trúng sao? Đây chính là sỉ nhục của nhà họ Tống, là trò cười của toàn bộ Thiền Thành.”

Sở Trần nhấp một ngụm trà nói, “Thế mang một người phụ nữ đã có chồng đi lấy lòng Diệp thiếu gia, điều đó thì đáng tự hào sao? »

“Cậu…”

Tô Nguyệt không ngờ rằng Sở Trần còn có thể nói lại mình, tức giận nhìn chằm chằm Sở Trần,“ Thế cậu thì đủ tư cách làm chồng của Nhan Nhan à? Tanói cho cậu biết, trong bữa tối sinh nhật của Nhan Nhan, cậu cũng đã xúc phạm Tống Khánh Bằng, bây giờ nhà họ đã leo lên nhà họ Hoàng, cậu sắp tới hãy chờ đợi những gì

sẽ tới với mình đi.”

” Nhà họ Hoàngcũng không nhất thiết sẽ coi trọng bọn họ đi.”

Sờ Trầnthốt ra.

“Sẽ không coi trọng?”

Tô Nguyệt chế nhạo, “Tối nay, Hoàng ngũ giađãmờ tiệc mời gia đình bọn họ tại khách sạn Hoàng Đình.”

Tống Nhan nhăn lại mày.

Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ tầng dưới.

vẻ mặt Tống Thu như được tiếp thêm sinh lực, bật ra một tràng cười lớn, “Tôi đã nhìn thấy cả nhà chú hai trở về với vẻ mặt ủ rũ rồi, Tống Khánh Long mặt mũi còn bị thương bầm dập, rõ ràng là bị đánh.”

“Cái gì?”

Tô Nguyệtngạc nhiên.

“Như mọi người đã biết, chú hai định trèo lên cành cao của nhà họ Hoàng, ngược lại đã đắc tội với nhà họ Hoàng trong bữa tiệc tối nay.”Tống Thu không khỏi trêu chọc, chế giễu.



“Thật vậy sao?”

Tống Nhan không khỏi đứng lên.

Tống Thu thay vào đó là sửng sốt, “Chị ba, không phải Sở Trần đã nói chuyện này với chị rồi sao?”

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, “Anh có biết chuyện này không?”

Vẻ mặt Tô Nguyệtbiến ảo, không nói lời nào, xoay người đi xuống lầu.

“Tại sao mẹ lại khó chịu vậy?”

Tống Thu khó hiểu.

Sau khi Tống Thu rời đi, Tống Nhan không khỏi nhìn Sở Trần từ trên xuống dưới.

Trực giác nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến Sở Trần.

Nhưng mà bên kia là nhà họ Hoàng,còn là ở khách sạn Hoàng Đình, cho dù Sờ Trần có năng lực đến mấy, cũng không có khả năng can thiệp vào chuyện này.

Càng chưa nói, cái tênSỞ Trần này chỉ biết may may vá vá.

“Anh chạy ra ngoài khi nào?” Tống Nhan hỏi.

“Anh không phải đã nói rồi sao, anh nhất định phải vẽ một vòng tròn bùa chú để nguyền rủa bọn họ. Không gian trong phòng ở nhà quá nhỏ quá không thể thi triển được.”

Sở Trần cười cười, vẻ mặt vui vẻ, “Hiện tại xem ra hiệu quả thật ngoài mong đợi.”

Tống Nhan trợn tròn mắt. “Nói tiếng người đi!”

Sở Trần nghiêm mặt gật gật đầu,

nói: “Anh gấp một lá bùa giấy hình người, liền dùng Tiều Nhân Thuật khống chế hành động Tống Khánh Long… Này phu nhân, em sao lại trở về phòng.”

Rầm! Cửa phòng của Tống Nhan đã đóng lại.

“Toàn nói bậy bạ.”

Trong phòng, Tống Nhan ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn ngắm mình trong gương, Tống Nhan bắt đầu ngẩn người ra, “Sở Trần, rốt cuộc là người như thế nào?”

Chỉ trong hai ba ngày, Sở Trần đã hoàn toàn lật đổ hình tượng ngốc nghếch năm năm qua trong suy nghĩ củaTống Nhan.

Mặc dù trong miệng Sở Trần không có lời nào đáng tin cậy, nhưng Tống Nhan đã tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bắt đầu từ bữa tối sinh nhật của cô ấy, hết thảy phát sinh sự tình, dù là nhìn thì rất tồi tệ, nhưng cuối cùng thu về lợi ích vẫn là cô.


Cô không còn bị bắt nạt.


Côcòntoàn quyền phụ trách cho Công ty Dược phẩm Bắc Trần.


Tất cả điều này dường như đã thay đổi vì Sở Trần.


Mặt trời mọc.


Sờ Trần và Tống Nhan cùng nhau bước ra khỏi biệt thự.


Có tiếng trống truyền đếntừ đằng xa, từng con sư tử đang múa may trên mai hoa thung.


“Tiểu Thuthân thủ không tệ, cậu ấy học được từ ai?” Sờ Trầnhiếu kì hỏi một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK