Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, không chỉ có Giang Ánh Đào vào phòng, tổng cộng có năm sáu người vào phòng cùng một lúc.

Khi nhìn thấy người tới, sắc mặt Hạ Bắc lập tức tối sầm lại, trong mắt không kìm được sự tức giận.

“Tại sao bọn họ lại ở đây?” Hùng Đại Lực cũng buột miệng, đứng bên cạnh Hạ Bắc.

Sở Trần đại khái đã đoán được thân phận của đám người tới.

Lúc này, một thanh niên mặc vest nhìn Hạ Bắc cười nói: “Tịch Thiếu, anh nhìn vẻ mặt của hắn này, rõ ràng là không phục, điều này khác xa với những gì Đào tỷ nói.”

Hùng Đại Lực nhìn chằm chằm vào người thanh niên, “Bạch Hâm Vũ, ngươi có ý gì?”

Người thanh niên không có sợ hãi, “Ý tứ không phải rất rõ ràng sao? Nếu Hạ Bac cảm thấy bị

đùa nghịch không phục, có thể phóng ngựa tới.”

Đào tỷ khẽ cau mày.

Lúc này, người thanh niên đứng ở trung tâm nhẹ giọng nói: “Tiểu Vũ, đây là địa bàn của Đào tỷ, cậu không thể làm việc quá đà, ta tin Đào tỷ sẽ cho chúng ta lời giải thích.”

Bạch Hâm Vũ vội vàng gật đầu, “Tịch Thiếu nói đúng lắm, là tôi quá xúc động.”

Hạ Bắc sắp bùng nổ vì tức giận.

Hai tay hắn run lên không kiểm soát được.

Cho bọn hắn một lời giải thích?

Từ đẩu đến cuối, người bị hại cũng chỉ có chính mình, mà mục

đích bọn họ đến, cỏn muốn Hạ Bắc hắn cho bọn họ lời giải thích sao?

“Vị này hẳn là Hoàng Phủ thiếu gia, đủng không?”

Sờ Trần cười nói, “Chuyện nảy đều là Tiểu Bắc không đúng, là hắn xuất hiện trước mặt ngài, hại ngài phải đánh cược, lãng phí thời gian quý giá cùa ngài, không biết lời giải thích này, Hoàng Phủ thiếu gia có hài lòng không?”

Hoàng Phủ Tịch tò mò liếc nhìn Sở Trần, sau đó nờ nụ cười, “Ngươi ngược lại rất thức thời.”

“Có chút lạ mắt a.”

Bạch Hâm Vũ đi ra phía trước, không chút kiêng kỵ quét trên dưới Sở Trần vài lần, “Là tiểu đệ mới nhận của Hạ Bắc sao?”

Bốp! Đột nhiên, một cái tiếng bạt tai vang dội cả căn phòng.

Cả phòng bỗng im lặng.

Tất cả đều chết lặng.

Bạch Tân Cương cũng sững sờ, vô ý thức che mặt, đầu óc choáng váng một hồi.

ồi lâu, Bạch Hâm Vũ mới hồi phục lại, nhìn chằm chằm Sờ Trần với đôi mắt gần như phun ra lửa, “Mày là ai!”

“Tôi là ai không quan trọng, diều quan trọng là anh phải cho tôi một lời giải thích trước.”

Sở Trần bình thản trả lời.

“Con mẹ mày!”

Bạch Hâm Vũ tức giận, lập tức


cầm lấy chai rưọyu đập tới Sờ Trần.


Bang! Sờ Trần vừa nhấc chân, thân thể Bạch Hâm Vũ đã bị đá bay ra ngoái, ngã xuống đắt đau đớn kêu to một tiếng.


Cành tượng này diễn ra quá nhanh nên không ai kịp ngăn cản.


Viên Tiểu Dũng và Hùng Đại Lực thậm chí còn choáng váng hơn.


Bọn họ khi tới đều nhìn thấy Sờ Trần, sau khi biết thân phận của Sở Trần, Hùng Đại Lực chỉ sợ hãi thán phục về tông sư trẻ tuổi của Sở Trần, nhưng bọn họ không ngờ rằng Sở Trần giải quyết vấn đề của Hạ Bắc một cách đơn giản và thô lỗ như vậy.


Cú tát và cú đá này, trong nháy mắt khiến Hạ Bắc cảm thấy mình


được xoa dịu một chút, còn hận không thể vỗ tay tán thường..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK