Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

không nói lời nào, bởi vi ông ta biét rất rõ Vi Quang Đào không dám để minh làm chuyện này.

Ánh mắt Ninh Nguyên Thủy nhln chầm chẳm vào Tống Thu, tiểu tử này tuổi còn trẻ lại có thế nghĩ đến một chiêu này khiến Vi Quang Đào khuất phục, cam nguyện đi thực hiện đổ ước, cũng không đơn giản.

Nhìn thấy Vi Quang Đào run rẩy kẹp cành cây sau mông, Ninh Nguyên Thùy cúi đầu xuống, giở khắc này, uất ức trong lòng tăng lên đến cực điếm, trong đáy mắt hiện lên mỗt tia hận ý.

Mối thù hôm nay, ngày sau tất báo.

“Tiểu Vô Ưu, chúng ta đi thôi.”

Sờ Trần không nhìn Ninh Nguyên Thủy, cùng Mạc Vô Ưu và Tống Thu bước xuống nủi.

Trẽn đường đi, Tống Thu không quên thúc giục Vi Quang Đào tăng tốc độ một chút.

Cuối cùng khi đến chân núi, Vi Quang Đào kéu lên một tiếng đau đớn tột củng, hai mắt tồi sầm, lập tức ngã xuống đất.

“Tự gây nghiệt.”



Trong lỏng Mạc Vố ưu không có nửa điểm thương hại, hôm nay đã nhìn rõ bộ mặt mà trước nay chưa từng thấy qua.

“Anh rể, chúng ta đi đâu bây giờ?” Tống Thu lái xe qua, hỏi một tiếng. “Bệnh viện đi.”

Sờ Trần nói, “Mặc dù ta đã nói qua điện thoại với Mạc Lão về kết quả cùa trận đấu này, nhưng bày giờ Mạc Lão hẳn đang rất lo lắng cho Tiểu Vô Ưu.”

“Tôi có thể thương lượng một chuyện với anh không?”

Vô Ưu đột nhiên nghiêm túc nhìn Sờ Trần.

Sờ Trầnnghi hoặc: “Có chuyện gi vậy?”

“Khi anh gọi tên tôi, có thể bỏ chừ Tiểu đi không?”

Mạc Vô ưu duỗi thẳng thắt lưng cùa minh, mặc dù bầy giờ so sánh với Sờ Trần vẫn thấp hơn hắn một chút, nhưng đợi trưởng thành thêm ít nửa, tuyệt dối lả mỹ nữ thân dài, eo thon, “Tôi có chỗ nào nhỏ? Tôi đã mười bảy tuổi rồi.”

Sờ Trần nghiên cứu thảo luận sâu về vấn đề náy vởi Mạc Võ ưu nữa, Tống Thu không dám xen vào, cẩn thận lái xe đến bệnh viện.

Mạc Vô ưu đẩy cửa phòng bệnh, bước chân dừng lại, kinh ngạc nhìn vào trong phòng bệnh, “ống nội, sao ông lại ngồi dậy?”

Tinh thần cúa Mạc Nhàn rất tốt, nghe thấy lời này, cười một tiếng, không có trả lời, ngược lại khen Mậc Vô Ưu trước, “Vô Ưu à, con thật sự khiến gia gia xấu hổ, con xứng đáng với Tinh Vân Lệnh mả Sở Trầnđã giao cho, hahaha, gia gia tự hào về con.”

Mạc Nhàn vừa nói, vừa nhìnSỞ Trầnđang đi vào, vẻ mặt càng là hưng phấn, “Sở Trần, cám ơn cậu đã chiếu cố Vô Ưu.”

Sở Trầnmỉm cười, “Mạc Lão khách khí… Kiều trưởng lão.”



Sở Trần đi tới bên cạnh Kiều Thương Sinh gật đầu ra hiệu.

Kiều Thương Sinhliền vội vàng gặt đàu, “Sở SU’ thúc.”

Câ Mạc Nhàn và Mạc Vô Ưu đèu dã quan với sự tôn kinh màKiều Thương Sinh dành cho Sờ Trần.

Trong bỏng tối, Mạc Nháncó không ít cảm khái.

Lĩnh Nam Dược Cốc,uy danh trong giỡi Cổ Võ phương nam,Kiều Thương Sinh thân là Dược Cốc trưởng lão, địa vj tôn sùng, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Mạc Nhàn tuyệt đối sẽ khỗng tin tường, Kiều Thương Sinh sẽ tôn kính như thế đối với một thanh niên mới hai mươi máy tuổi như thế, cho dù người thanh niên này đến từ Cửu Huyền Môn.

Suy cho cùng, đường đường là một thầy thuốc như Kiều Thường Sinh, cho dù đối mặt với kẻ có thân phận hiển hách hơn người, ông ta cũng sẽ không tận lực a dua nịnh hót, Sở Trần có thề khiến cho Kiều Thương Sinh tôn trọngnhư thế, nhất định là bản

thân Sở Trần có cái gì đỏ khiến Kiều Thương Sinh tin phục.

‘Tinh hình Mạc Lão bây giờ như thế nào?”

Sờ Trần hỏi.

Kiều Thương Sinh suy tư một lúc, “Sau lằn thi châm hôm nay, Mộ Lão đã khôi phục không ít khi lực, đã có thể tự mình ngồi dậy được.”

Nghe vậy, Mạc Vô Ưu lộ vè vui mừng, “Ổng nội, ông rất nhanh sẽ khôi phục lại, cỏ thể tự minh xuống đất đi bộ.”

Mạc Nhàn cười, không trả lời.

Sở Trần thấy vẻ mặt của Kiều Thương Sinh có vẻ khác thường, ánh mắt nhìn về phíaMạc Nhàn, liề đi tới ngồi bên cạnh Mạc Nhàn, “Mạc Lão, không phiền nếu tôi xem mạch một chút chứ.”

Mạc Nhàn xua tay, “Cái mạng này của lão phu là do cậu kiếm về, tủy


cậu giày vò.”


Sở Trầndờ khóc dờ cười, lão nhân gia nảy nỏi cái gi hồ lang chi từ.


Minh sao dám giày vò ông ta.


Kiều Thương Sinh củng chảm chú xem chẩn đoán mạch của Sờ Trần.


Một lúc sau, Sở Trần cau mày nhìn Kiều Thương Sinh, “Vừa rồi ông thi châm cho Mạc Lão?”


Kiều Thương Sinh gật đầu.


“Vậy tại sao không thi châm cứu chân cho Mạc Lão?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK