Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết rằng, kết quả là hoàn toàn ngược lại.

Đầu tiên là mất đi quán quân Sư Vương tranh bá, sau đó là lúc gây sự bị người ta đánh, bị ẻp trần truồng bơi Châu Giang, ngay sau đó tồ chức nhóm cường đại nhầc lẽn bào trả thù, lại bị dè trẽn mặt dắt ma

sát…

Triệu Thiên Hạo chỉ muốn về nhà.

Trung Quốc quá nguy hiểm.

Chiếc xe từ từ đi vào sân bay.

“Thật sự không cam lòng a!”

Trong lòng mỗi người trong xe đều mang theo oán niệm nồng đậm.

Điện thoại di động của Triệu Phương Tuyền đột nhiên rung lên.

“Là sư phụ Mã Luân.” Đồng tử Triệu Phương Tuyền co rụt lại.

Sau khi sự việc xảy ra ngày hôm qua, Triệu Phương Tuyền không dám liên lạc với bắt luận kẻ nào, bao gồm cả nám dại cao thủ J như Lai Đặc Mả Luân. Dù sao, trong lòng

Triệu Phương Tuyền cũng hiểu được, bọn Lai Đặc Mã Luân lúc này cũng tuyệt đối không muốn đối mặt với bất luận kẻ nào.

Triệu Phương Tuyền hít sâu một hơi, thật cẩn thận hỏi một tiếng: MMã Luân sư phụ, xin chào.”

“Chào ta cái rắm! Triệu Phương Tuyền, đều là ngươi ra chủ ý, để cho chúng ta ở Trung Quốc mắt hết thể diện.” Triệu Phương Tuyền không dám tiếp lời, Triệu Thiên Hạo ở một bên càng run rẩy, mặc dù không có phát ra âm thanh, nhưng âm thanh gầm gừ ở đầu dây bên kia nghe quá mức rõ ràng trong xe yên tĩnh.

Sau khi Lai Đặc Mã Luân dừng lại, Triệu Phương Tuyền mới thẳp giọng nhặn sai: “Thực xin lỗi, Mã Luân sư phụ, là sai lầm của tôi, tôi không biết TRung Quốc còn có người phụ nữ xa lạ như Nam Cung Quân.”

“Chúng ta khống cần lời xin lỗi của ngươi.” Sau khi Lai Đặc Mã Luân đè nén lửa giận xuống, thanh âm lạnh lùng mở miệng nói: “Hiện tại giới quyền anh thế giới đều đang nhìn Nam Mỹ chê cười, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đòi lại sân, nếu không, ngươi cũng không cần trở về, nghe rõ chưa?”

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.cом

Tay Triệu Phương Tuyền cầm điện thoại đổ mồ hôi, đồng thời nhẹ nhàng run rảy.

Những lời cuôi cùng của Lai Đặc Mã Luân, dùng ‘chúng ta chứng minh đây cũng không phải là ý nguyện cá nhản của hấn gọi điện thoại này, mà là đại diện cho giói quyền anh Nam Mỹ, ít nhắt, những lời này có thể đại diện cho năm đại binh dưới cao thủ quyền giới Trung Quốc.

Nếu như bọn họ ra mặt phong sát, Nam Mỹ thật sự không còn chỗ dung thản của Triệu Phương Tuyền nữa.

Điện thoại đã bị cúp máy.

Điện thoại di động của Triệu Phương Tuyền rơi xuống, vô lực ngồi xuống.

Đòi lại sân?

Ngay cả nảm đạl cao thủ như Lai Đặc Mã Luân cũng thất bại tan tác mà quay trờ về, chỉ dựa vào Triệu Phương Tuyền, còn lấy cái gì đế đấu với Sở Trần?

‘Xong rồi.” Ánh mắt Triệu Phương Tuyền tràn ngập bắt đắc dĩ, tuyệt vọng: “Chúng ta không thể trở về.”


Triệu Phương Tuyền trong lòng rất rõ, đám người Lai Đặc Mã Luân tự nhiên không có khả nàng cho rằng hắn có thể thay giới quyền anh Nam Mỹ đòi lại sân, sở dĩ hắn nói ra những lời này, trên cơ bản chinh là cắt dứt đường trở về Nam Mỹ của hẳn, giới


hạ lớn như vậy, nhất định phải có người đi ra chịu trách nhiệm.


Nói thẳng ra, Triệu Phương Tuyền phái mang theo một cái nồi này.


■’Không thể quay về làm sao bây giờ? Chúng ta không thể khống quay về.” Triệu Thiên Hạo đều sắp khóc: “Thúc, gốc gác của chúng ta ở Nam Mỹ, bọn họ làm sao có thể cự tuyệt chúng ta trờ về?”


Triệu Phương Tuyền trầm mặt, mày gắt gao cau.


Xe của họ đã đậu trong bải đậu xe của sân bay, nếu không phải là điện thoại của Lai Đặc Mã Luân, bây giờ họ đã vào phòng chờ rồi.


Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại của Lai Đặc Mả Luàn gọi đến, khiến cho đường họ trở vè bị gián doan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK