Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quấy rầy thì ngược lại không có, nếu như

Hoàng Phủ minh chủ thích, có thề ở thêm vài ngày.”

Sở Trằnmỉm cười lễ phép đáp lại một tiếng.

Hai mắt Hoàng Phủ Hòa Ngọc sáng lên, “Vậy thì tôi sẽ ở lại vài ngày nữa.”

Sở Trần:???

Đường đường là Hoàng Phủ minh chủ, sao mặt lại dày như vậy.

Tống Thiên Dương và những người khác cũng choáng váng.

Hoàng Phủ minh chủmuốn ở lại trong Tống Gia?



“Khụ khụ.”

Sở Trầncũng không biết nên nói cái gì,

“Vậy mấy ngày này hãy dể Tiểu Thu dưa Hoàng Phủ minh chủ đi tham quan cảnh đẹp của Thiền Thành.”

Hai người ngồi xuống hàn huyên một hồi, Sở Trần liền biết về ý định của Hoàng Phủ

Hòa Ngọc khi tới đây, hắn tuyệt không đề cập đến Cửu Hưởng Quyền.

Cuối cùng, Hoàng Phủ Hòa Ngọc không kìm nén được, mắt lom dom nhìn Sả Trần, “Sở sư phụ, ngài có thể nhận tôi làm đệ tử không?”

Sở Trần, Trong đầu hắn chợt hiện lên một vài từ … Hoàng Phủ hèn mọn, trực tiếp bái sư?

Nhập mật khẩu: 9067

Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Tống Thiên Dương và những người khác lập tức sững sờ.

Hoàng Phủ minh chủ đi từ Dương Thành đến Thiền Thành, chỉ vì muốn học quyền từ Sở Trần?

Phải biết,Hoàng Phủ Hòa Ngọc là một trong những tông sư đỉnh tiêm ở Dương Thành, lấy thân phận của ông ta, vậy mà không ngần ngại hạ tháp tư thế của mình như vậy.

Có thể thấy, quyền của Sở Trần có một sức hút chí mạng đối với Hoàng Phủ Hòa Ngọc.



Tống Thu ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn Sở Trần.

Ngay cả Hoàng Phủ minh chủ cũng phải tôn xưng anh rể của minh một tiếng “Sở sư phụ”, mình lại mỗi ngày đều được anh rể chỉ điểm, điều này khiến cậu rất hạnh phúc.

Sở Trần không tránh khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, bất lực thở dài một cái, “Tôi thực sự không đủ tư cách để thu đồ đệ … Tuy nhiên, nếu

Hoàng Phủ minh chủ thực sự quan tâm đến Cửu Hưởng Quyền, ngài hãy lưu lại Tống Gia mấy ngày nay, tôi cùng ngài sẽ thảo luận một chút.”

Sở Trầnrõ ràng.Hoàng Phủ Hòa Ngọc dơn giản là một kẻ quyền si,nếu như không đạt được mục đích, nói không chừng sẽ còn ở lại Tống Gia lâu dài.

Trước cuộc so tài giữa hai bên, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đã tạo cho Sở Trần một ắn tượng khá tốt.

Quan trọng hơn, Cửu Hưởng Quyền hoàn toàn không phải là tuyệt học của Cửu Huyền Môn, nó cũng giống như Kỳ Lân bộ pháp, Sờ Trầnchỉ điểm Hoàng Phủ Hòa Ngọc một chút, cũng chẳng tính là gì cả.

Nhưng đối với Hoàng Phủ Hòa Ngọc, đây đơn giản là thiên đại ban ân.

Sau khi sững sờ một lúc, Hoàng Phủ Hòa Ngọc mới hồi phục lại tinh thần, vố cùng kích động, “Đa tạ Sở… Sở lão sư.”

“Đừng, chúng ta chỉ lả nghiên cứu thảo

luận với nhau thôi, tôi không phải lão sư của ngài.”

Sở Trầnuốn nắnHoàng Phủ Hòa Ngọc.

Hoàng Phủ minh chủnghe lời, gật đầu, “Đưực rồi, Sở lão sư.”


Sở Trần:???


“Sả lão sư, khi nào thì chúng ta bắt đầu luyện quyền?”


Hoàng Phủ minh chủ không thể chờ đợi.


Sở Trần liếc nhln Hoàng Phủ Hòa Ngọc, sau đó nói: “Nền tảng của ôngquá kém, hai ngày tớiông hãy đi luyện tập tại mai hoa thung với Tiểu Thu đi.”


Hoàng Phủ Hòa Ngọc sững sờ.


Nhưng mà, ông không dám chất vấnlời nói Sở Trần, vội vàng gật đầu.


Sau khi Tống Thu sửng sốt một chút, vẻ mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK