“Ninh gia là đại gia tộc, chi nhánh đông đáo, không phan biệt chù thử, các đời gia tộc đều là người có năng lực mới chiếm được.
Thế hệ của cha anh, có tư cách cạnh tranh vị trí gia chù nhất có hai người, một người là cha anh, Ninh Quân Ngạn, một người là chú họ của anh, Ninh Quân Tiếu. Người thứ hai chính là người đeo mặt nạ Thanh Lang tối hôm qua đi tìm. Mà người đeo mặt nạ Thanh Lang Ninh Quân Hà, chính lả em trai của ông ấy.”
“Cha cậu cuối cùng trở thành gia chủ Ninh gia, nhưng Ninh Quân Tiếu trong lòng không phục, dần dần, tâm tính vặn vẹo, sinh ra rất nhiều ý nghĩ khác…” Sờ Trân phân tích, một lát sau, cảm thản một tieng: “Nhà cậu thật loạn.”
Ninh Tử Mặc:
“Khỗng nghĩ tới, Vu Thần môn chủ, dĩ nhiên là người Ninh gia.” Tống Nhan nói: “Bây giờ cậu có tính toán gì?” Tống Nhan gặp qua Ninh Quân Ngạn, cũng biet hai cha con bọn họ bát tự Ikhông hợp: “Hiện tại loậi tình huống này, cậu phái về nhà cùng Ninh gia chủ nói rõ ràng đi.”
Ninh Tử Mặc theo bản năng nhíu mày một chút.
“Ninh gia chủ chưa chắc sẽ không biết.” Sở Trần dột nhiên mờ miệng.
Mấy người thần sắc kinh ngạc nhìn Sở Trần.
“Gia chủ đệ nhất gia tộc Thiên Nam, có thể ngồi vào vị tri này, lam sao có thể lả hạng người tầm thường.” Sở Trần nói: “Nếu Ninh Quan Tiếu Kia thật sự đối với vị tri
gia chủ còn có lòng ma ước Ninh gia chủ khẳng định có phát giác ra, hơn nũ’a còn đề phòng. Ninh gia chủ có lẽ không biết Ninh Quân Hà là Vu Thần Môn chủ, nhưng ông ta khẳng định biết chính là, chuyện phía sau Ninh Tử Mặc cùng Dương Tiểu Cần, là Ninh Quân Tiếu một tay thúc đẩy.”
Ninh Tử Mặc nhẹ nhàng nắm chặt nắm đắm.
Hắn cũng đã sớm nghĩ đến điểm này.
Thân hình Dương Tiểu cẩn khẽ run lên, theo bản nảng củi đầu xuống.
Ninh gia chù đang ngầm đồng ý Ninh Quân Tiếu làm tất cả, chính là bởi vì cô.
Ninh gia chù không cho phép Ninh Từ Mặc cùng cô ở cung một cho, mà Ninh Quân Tiếu làm cũng vừa vặn có thể tách bọn họ ra.
Chỉ là, Ninh gia chủ duy nhất không ngờ tởi chính là, Ninh Tử Mặc sẽ vì Dương Tiểu cẩn mà thành danh ‘Đáp Án’ thời gian gần 6 năm không ra Vĩnh Dạ nửa bước, điều này cũng làm cho quan hệ giữa cha con giảm xuống đến mức đóng bảng.
Ninh Tử Mặc nắm tay Dương Tiểu Cẩn, ánh mắt kiên định.
Một câu nói của Sở Trần nhắc nhở tất cả mọi người.
Tống Nhan không khỏi nhìn Sờ Trần một cái.
Tên này, làm sao có thể làm kè
ngốc 5 năm?
Năm năm kia kẻ ngốc Sở Trần trong mắt Tống Nhan, tuyệt đổi’ không phải giả vờ, cô tận mắt chứng kiến.
Nhưng Sở Tràn bây giờ, mặc kệ làm cái gì, đều làm cho người ta có một loại cảm giác bày mưu tính kế, hơn nữa, cho tới bây giờ, còn không có chuyện anh làm không được, ngay cả Vu cồ thần bí, anh cũng có thề giải.
Trong mắt Tống Nhan, Sở Trần thật giống như đang dỡ bỏ từng cái áo giáp của mình.
Vốn tưởng rằng anh là một thằng ngốc, kỳ thật anh là thiên tài có thẻ chắn động thế giới. . Truyện Bách Hợp
Vốn tưởng rằng anh là văn nhân, anh lại lắc mình một cái trở thành
Nam Quyền Tông Su
Vốn tưởng rằng anh là võ giả bình thường, anh lại có the hiểu kỳ môn thuật, lá thiểu chủ Cưu Huyền Môn.
Tống Nhan nhìn chằm chằm Sở Trần.