Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tĩnh Nhi, chúng ta đi thôi.” Giang Ảnh Đào xoay người đi ra ngoài cửa.

Trần Chương Di quát lạnh: “Cô đứng lại, không nghe thấy lời vừa rồi sao?”

Giang Ánh Đào quay đầu lại, nở nụ cười: “Cô ra lệnh cho tôi? Có bản lĩnh cô cưỡng ép bắt giữ tôi a.”

Giang Ánh Đào xoay người đi ra ngoài.

“Đuổi theo.” Trần Chương Di hạ lệnh.



Người đàn ông lập tức cất bước đi ra ngoài, vừa đến cửa, trong lúc bất chợt một đạo lãnh quang đập vào mặt.

Người đàn ông dừng bước, một

thanh phi đao mỏng như cánh dế cắm vào khung cửa.

Trong nháy mắt này, người đàn ông có loại cảm giác sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt, không tự chủ được run lên.

“Tồ 9 điều tra vụ án, các người không xứng chỉ tay năm ngón, không phục đi khiếu nại.”

Thanh âm của Giang Ánh Đào truyền về.

Vị trí Giang Ánh Đào quan sát chính là phương hướng bến tàu cùa tập đoán Thiên Nghiệp.

Nhưng bến tàu của tập đoàn Thiên Nghiệp tối nay, đặc biệt yên tĩnh.



Càng yên tĩnh, càng làm cho người ta có cảm giác gợn sóng ngầm.

Phía sau có tiếng bưởc chân truyền đến.

“Tổ 7 bên kia, trả lời như thế nào?” Giang Ánh Đào hỏi một câu.

Con ngươi Tư Đồ Tĩnh mang theo vẻ tức giận, còn có bất đăc dĩ.H Bọn họ vẫn là câu nói kia, Tiên Thiên võ giả của bọn họ tạm thời còn chưa tới, không có cách nào tùy tiện xông vào bến tàu 9 ‘+•”

Thiên Nghiệp điều tra tin tức, mả dưới tỉnh huống không có tin tưc xác thực, chủng ta không có đủ lý do để cho đội đột kích hành động.”

Giang Ánh Đào trầm ngâm một lát, đột nhiên xoay người, đi ra khòi phòng, sau khi rẽ một vòng, trực tiếp đá vãng cửa một gian phòng ra, cất bước đi vào.


“Giang tổ trường, xin cô luôn luôn nhở kỹ thân phận của mình, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ con dân Trung Quốc, chứ không phải làm hư hỏng tài sản công cộng.” Một người phụ nữ chừng 30tuổi, một thân chính trang, khuôn mặt lạnh lủng, haỉ mắt bén nhọn nhỉn chằm chằm Giang Ánh Đào: “Cô có tin hay không, cô xông vào như vậy, tôi đều có thể khiếu nại cô lên cấp trên. Nề mặt cùng nhau làm việc, tôi không so


đo vởi cô, cô trở về đi.”


“Tổ trưởng Trần, cô cũng biết chúng ta đang làm việc củng nhau.” Giang Ánh Đảo trầm giọng nói: “Xin cô phàn tích tinh thế hiện tại một chút, điều tra viên của chúng ta tung tích không rõ, tùy thời có thẻ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hắn cần chúng ta trợ giúp.”


“Lúc trước có thể vào bộ điều tra cục đặc chiến, hẳn là có giác ngộ cống hiến hết mình vì công tác điều tra.” Tổ trưởng tồ 7 Trần Chương Di, giờ phút này ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trầm mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Ánh Đào: “Làm sao tôi không biết tình thế hiện tại? Không phải là một điều tra viên mất liên lạc, từ góc độ của vụ án, đây có lẽ vẫn là một đột phá tốt, vừa vặn chứng minh đối phương


có hành động, hoặc là điều tra viên cùa chúng ta tra được manh moi quan trọng gì, hiện tại chúng ta cằn làm, chính là yên lặng chơ đợi, tôi tin tưởng trước binh minh, bến tàu Thiên Nghiệp sẽ có tin tức đột phá truyền đến.”


“Ngộ nhỡ truyền đến tin dữ cùa điều tra viên chủng ta thì sao?” Giang Ánh Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Chương Di.


“Cô là đang xử lý theo cảm tính.” Trần Chương Di thần sắc khinh thường: “Tôi thật sự không biết cô làm vị trí tổ trưởng này như thế nào. Điều tra án không có ngộ nhỡ, chỉ có dưới tình huống chuẳn xác hạ mệnh lệnh chuẩn xác, mới có thẻ phá ản, nếu như dựa theo cô nói, trực tiếp phải người đi qua trợ giúp, sẽ dẫn đến toàn bộ cục đặc chiến bị bại lộ, động.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK