Mục lục
VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nhất định bảo đảm, trong thời gian ngắn vì thiếu chủ xây dựng một đội ngũ thâm dò tinh báo cưỡng đại, bắt đàu từ Thiền Thành, trải rộng mạng lưới tình báo, hướng về tỉnh Quảng Đông, thâm chí cả nước!”

Tôi tin Trương đạo trưcmg.” Sờ Trần gật đằu.

Trương Vận Quốc cảng thêm khẩn cấp đứng lên: “Chuyện không nên chậm trễ, tôi muốn bắt đầu đi chuẩn

bi.”

Sở Trần bưng cà phê trong tay lên, gật đẩu ra hiệu cho Trương Vận Quốc.

Truơn

n Quốc xoay ngưò’1 V



vàng rời đi.

Sỏ’ Trần một mình ngồi trong góc, vừa uống cà phê, vừa yên lặng suy

tư. I

Buổi chiều, Sờ Trần đi ra khỏi Starbucks, đi về phía tòa nhà Kim Bãi.

Anh dự định đón Tống Nhan về nhà, sau đó ở nhà chờ Hạ Bắc, tối nay tham gia tụ tập trong giới trẻ Duo’ng Thành mà Hạ Bắc mời.

Vừa mới đi vào thang máy tầng một tòa nhà Kim Bãi, cửa thang máy xuất hiện một bóng dáng.

Hoang Tú Tú cũng di vào thang má

cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Ị Trong thang máy, hai người chỉ có Sở Trần và Hoàng Tú Tú.

I “Cái chết của Ngọc Hằng, khiến bác cả và bác hai trở mặt, bác hai hoài nghi, đây là cục diện mà bác cả đặc biệt vì bác hai bày ra.” Hoàng Tú Tú thản nhiên mờ miệng.



Sở Trần mỉm cười: “Điều này đối với các người mả nói, không phải vừa vặn là chuyện tốt sao?”

Bảy người con Hoàng gia, bất kỳ một con cháu nào, đều có thể là gia chủ Hoàng gia tiếp theo.

Hiện giờ Hoàng gia mặc dù xuống k dốc, nhưng lạc dà gầy còn lớn hon k ngựa, V tri gia chú Hoàng gia, ỵân có

không ít người mơ ước.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có mối quan hệ cạnh tranh với Ngọc Hằng hay anh cả Ngọc Bích.” Hoàng Tú Tú mò’ miệng nói: “Kể cả anh tỏi, sau khi anh ấy một lần nữa trờ về Hắc Hồn Son, nhiều lần gọi điện thoại trở về, đều là dặn dò tôi cùng cha tôi, mặc kệ vị trí gia chủ Hoàng gla ai ngồi, đều không được đối địch với anh.”

“Cô đặc biệt ờ chỗ này chờ tồi, không phải là muốn nói cho tôi anh em Hoàng gia bất hòa chứ.” Sờ Trần nói: “Hon nữa, có Hoàng gia lão gia từ trấn giữ, bọn họ cho dù thật sự muốn phản bội, cũng không thể làm trái trời.”

“Không, tôi muốn nói là, bác cả tuy rẳng bị bác hai trách tội, nhưng mà, trong lòng bác hai, thủ phạm hại chết Ngọc Hằng, lại là anh.” Hoàng Tú Tú nghiêng mặt nhìn về phía Sờ Trần.

Khóe miệng Sờ Trần không khỏi giật giật.

“Hoàng Ngọc Hằng chết dưó’i Thi cổ, liên quan gì đến tôi.”


“Bác hai nói, nếu như không phải anh hại Ngọc Hằng đứng không nổi, sẽ không có chuyện này.” Hoàng Tú Tú nói.


Sở Trần nờ nụ cười: “ông ta sao không nói, nếu như lúc trước bắn IÀa


không có khả năng sẽ có chuyện như vậy.


“Dù sao, anh phải cẩn thận.” Hoàng Tú Tú trong lúc bất chợt hạ thấp thanh âm: “Bác hai vốn đã lên phía bắc tìm kiếm cơ hội phục hưng Hoàng gia, lần này trờ về, ông ấy nói, ông ấy tựa hồ chiếm được cái gì kỳ ngộ, có thể đối phó anh.”


Nghe vậy, tầm mắt Sờ Trần nhẹ nhàng híp lại.


Trong khoảng thời gian này, anh ở Dương Thành tạo ra thanh thế to lớn.


Nhất là tranh đấu với giới quyền anh Nam Mỹ, càng là vạn người chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK