Âu Dương Vân nhìn thời gian, cô lấy điện thoại ra gọi số của Lâm Ái: “Này, cậu đã đi ra chưa vậy?”
“Sắp rồi sắp rồi.”
“Sao mà tới giờ này còn chưa ra khỏi cửa thế?”
“Tớ bị tiêu chảy, từ tối qua tới giờ.”
“Vậy không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không cần đâu, tớ vừa uống hai viên thuốc cầm đi ngoài rồi.”
Một người phụ nữ mặc trang phục sang trọng đi qua trước mặt Âu Dương Vân. Chiếc ví tiền trong túi áo lông chồn đột nhiên rơi ra, cô vội vàng nói với Lâm Ái: “Đợi tớ một lát.”
Sau đó cô nhặt ví tiền ở dưới đất lên, đuổi theo người phụ nữ kia: “Cô ơi, ví của cô rơi rồi này.”
Người phụ nữ tháo chiếc kính râm màu nâu đậm ra, để lộ đôi mắt mặc dù có nhiều nếp nhăn nhưng được chăm sóc rất tốt, bà cười nhận lấy ví: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sao.”
Âu Dương Vân cười đáp lại, cô quay người đi một cách tao nhã, tiếp tục nói điện thoại với Lâm Ái: “Alo, cậu còn đó không?”
“Còn, cậu vừa nhặt được của rơi à?”
Lâm Ái hỏi như trêu tức.
“Đúng vậy, nhặt được một cái ví tiền.”
“Chậc chậc, đúng là đứa bé ngoan, xứng đáng được khen ngợi.”
“Thôi đi, đã ra khỏi cửa chưa?”
“Ra từ lâu rồi, mười phút nữa gặp.”
“Được.”
…
Âu Dương Vân đi dạo với Lâm Ái đúng một ngày trời, cô mua rất nhiều quần áo và mỹ phẩm, còn mua cho Nam Cung Phong ít đồ nữa. Khi Nam Cung Phong về nhà vào lúc chạng vạng, không thấy bóng dáng vợ mình đầu liền lập tức hỏi: “Mẹ, Tiểu Vân đâu?”
Bà Nam Cung không để ý tới anh.
Anh lại hỏi em gái: “Tình Tình, chị dâu em đâu?”
Nam Cung Tình Tình hừ một tiếng đầy tức giận: “Chuyện đời ngày nay đúng là càng lúc càng khiến người ta nghĩ không thông, trước đây hai người cứ gặp nhau là thấy ghét, sao giờ cứ một phút không thấy là lại hỏi không ngớt vậy? Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.”
“Luyên thuyên ít thôi, người đâu?”
“Không biết.”
Nam Cung Phong thất vọng lấy điện thoại ra: “Không nói tưởng anh không tìm thấy chắc? Con bé tâm địa xấu xa, sớm muộn gì cũng không gả ra khỏi nhà được cho coi!”
Nam Cung Tình Tình ném cái gối về phía anh, gào hét lên với bóng lưng biến mất sau cánh cửa của anh: “Loại người như anh còn lấy được vợ, dựa vào cái gì mà em không gả đi được chứ…”
“Trời ạ, ồn áo chết đi được. Xem tivi cũng không được yên ổn.”
Bà Nam Cung xoa xoa lỗ tai.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ sinh kiểu gì vậy, đã sinh ra anh ấy còn sinh ra con làm gì. Mẹ xem, trời sinh anh ấy ra là để chọc tức con!”
“Mẹ nào biết, mẹ mà biết cả hai đứa không khiến mẹ bớt lo thì lúc đó đã không sinh đứa nào rồi.”
“Á á á… điên mất, điên mất thôi, không thể ở trong căn nhà này nữa rồi.”
Nam Cung Tình Tình phát điên chạy lên lầu.
Nam Cung Phong đứng bên cạnh đài phun nước gọi điện thoại cho Âu Dương Vân. Chuông reo một hồi lâu cô mới nghe máy: “Alo, ông xã, có việc gì vậy?”
“Em đang ở đâu đây?”
“Đang ăn cơm với Lâm Ái.”
“Sao mà suốt ngày ăn cơm cùng Lâm Ái vậy? Lúc này chẳng phải nên ăn cơm cùng anh sao? Đúng ra phải là chúng ta cùng chúc mừng mới đúng chứ?”
“Ơ kìa, Lâm Ái bắt em mời cơm, nếu em từ chối thì rõ ràng là keo kiệt quá!”
Nam Cung Phong thở dài: “Vậy khi nào quay về?”
“Ăn xong là về thôi.”
“Thôi được, ăn nhanh lên chút đi.”
“Em biết rồi.”
Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong thúc giục thì gắp hai ba đũa, lau vội miệng rồi đi thanh toán, bỏ Lâm Ái một mình ở lại trong nhà hàng.
Về tới nhà, Nam Cung Phong đang ở trong phòng sách làm việc. Cô xách bao to bao nhỏ đi vào: “Thấy em lợi hại chưa? Hôm nay tiêu rất nhiều tiền của anh.”
Nam Cung Phong cười tức giận: “Tiêu nhiều là tốt, người phụ nữ biết tiêu tiền chứng tỏ người đàn ông biết kiếm tiền. Người đàn ông không kiếm ra tiền thì người phụ nữ lấy gì mà xài?”
“Vâng vâng, anh rất tuyệt, anh rất giỏi, đã được chưa?”
Âu Dương Vân mở một cái hộp ra: “Anh xem em đã mua gì cho anh này.”
“Xịt khoáng, kem dưỡng da, bọt cạo râu, mặt nạ,.. mặt nạ?
Nam Cung Phong mở to mắt: “Em mua mặt nạ cho anh là gì?”
“Để đắp mặt á.”
“Vớ vẩn, đàn ông đắp gì mà đắp, thật chẳng ra đàn ông chút nào.”
“Ai nói đàn ông đắp mặt nạ thì không ra đàn ông. Để bảo vệ làn da, để trông anh khi nhìn không già hơn em quá nhiều.”
“Anh già hơn em nhiều lắm sao?”
Trên thực tế, Nam Cung Phong chỉ hơn Âu Dương Vân có ba tuổi mà thôi.
“Không già hơn quá nhiều, chỉ là hi vọng khi đi ra ngoài thì có chút thể diện.”
“Anh khiến em không đưa đi ra ngoài cùng được sao?”
Nam Cung Phong sắp phun lửa rồi.
“Đương nhiên không phải vậy. Giờ đi cũng đã thấy sang rồi, nếu làn da được chăm sóc tốt thì thêm sang chảnh chứ sao.”
“Hừ, sao anh lại không biết rằng từ lúc nào em lại tham hư vinh thế nhỉ?”
Âu Dương Vân trợn mắt một cái: “Cái gì mà tham hư vinh chứ. Em muốn ông xã của em mãi mãi trẻ trung không tốt sao?”
“Ai muốn mãi mãi trẻ trung làm gì.”
“À em biết rồi, anh muốn ở cạnh bên em tới khi đầu bạc răng long.”
Nhìn vẻ mặt với nu cười gian xảo của cô, Nam Cung Phong hừ một tiếng tức giận: “Đừng bảnh chọe nữa, mau mặc quần áo đã mua cho anh xem.”
“Để làm gì vậy?”
“Hai ngày nữa bà Từ Thị sẽ tổ chức một bữa tiệc. Tiệc mời đến một số người phụ nữ quyền lực và vô cùng giàu có, đến lúc đó em phải mặc đẹp một chút.”
“Đừng nói là muốn em tham gia cùng nhé?”
“Ừ.”
“Tại sao? Em cũng chẳng quen bà ấy.”
“Em không biết bà ấy nhưng bà ấy lại biết em. Ai không dám biết bà xã của Nam Cung Phong anh chứ.”
“Ầy... không tham gia có được không?”
Trong lòng Âu Dương Vân thật sự không muốn tham gia buổi tiệc cái gì mà những người phụ nữ nghìn vàng giàu có. Chẳng qua là đeo trứng bồ câu to hơn của người khác mà thôi.
“Đương nhiên không được, đây là vấn đề về thể diện, em không đi thì anh mất mặt lắm.”
“Vậy anh có đi không?”
“Những người bà ấy mời toàn là phụ nữ, anh không đi.”
“Anh không đi một mình em sợ lắm.”
“Sợ?”
Nam Cung Phong nhíu mày không dám tin: “Em sợ? Nửa đêm xem phim kinh dị một mình mà em còn nói sợ à?”
“Đây là do em chán quá.”
“Không được, dù sao thì nhất định phải đi, làm vợ của Nam Cung Phong, sau này những buổi tiệc thư vậy đều phải tham gia.”
“Vậy em không làm vợ của Nam Cung Phong nữa có được không?”
“Em dám…”
Nam Cung Tri đuổi cô chạy vào trong phòng ngủ, sau một hồi công kích ác liệt thì Âu Dương Vân đã phải khuất phục dưới sự uy hiếp của anh, đồng ý tham gia cái bữa tiệc đáng ghét gì đó.
Buổi tối thứ năm, cô mặc một bộ lễ phục đơn giản, đi tới địa điểm của buổi tiệc - nhà của bà Từ Thị.
Biệt thự của nhà Từ Thị vô cùng bề thế, vừa bước vào phòng yến tiệc Âu Dương Vân đã có cảm giác hơi hoa mắt. Không phải nguyên nhân là do ánh đèn sáng chói mà là do những người phụ nữ ở bên trong. Bất luận đó là người trẻ tuổi hay trung niên cũng đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, sắc sảo và lóa mắt. So sánh một chút thì rõ ràng là cô quá mộc mạc rồi. May mà Nam Cung Phong không có ở đây, nếu không sẽ bị cô khiến cho tức chết.
“Vị này là cô Nam Cung phải không?”
Ánh mắt sắc sảo của bà Từ đã nhận ra cô, liền nhiệt tình mời tới trước. Cô gật đầu, cười thanh tao: “Đúng vậy, xin chào, rất vui được gặp bà.”
“Sớm nghe nói cô Nam Cung sinh ra đã xinh đẹp, hôm nay vừa nhìn quả nhiên là vậy. Bộ trang phục giản dị này đúng là đã khiến cho toàn bộ những người phụ nữ ở đây không so sánh được với cô.”
“Đâu có đâu có, bà Từ quá khen rồi.”
Dù ngoài mặt Âu Dương Vân đang chào hỏi với bà nhưng thực ra trong lòng cô mất hết kiên nhẫn rồi. Cô chỉ muốn tranh thủ ngắm có cơ hội là mau chóng tìm chỗ nào đó để trốn, trốn cho đến khi nào buổi tiệc kết thúc thì thôi.
“Vậy tùy cô nhé, tôi qua bên kia chào hỏi khách.”
“Được được, không vấn đề gì.”
Âu Dương Vân đợi bà vừa đi khỏi liền thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới bên cạnh quầy bày thức ăn tự phục vụ, cầm một chiếc đĩa tinh xảo và chọn một vài thứ mà bản thân thích. Đang định đi tìm một chỗ nào đó để lấp đầy cái bụng thì một người phụ nữ cầm ly rượu sâm banh đi tới chỗ cô.
Hơn nữa, trông người phụ nữ này hơi quen.
“Xin chào, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?
Người phụ nữ hỏi cô với dáng vẻ tươi cười.
Âu Dương Vân suy nghĩ, không hẹn mà gặp cô cũng người phụ nữ đồng thời nhớ ra: “Ví tiền.”
Ha ha, hai người nhìn nhau liền cười. Người phụ nữ tỏ ra hơi kích động: “Vừa nãy tôi đã cảm thấy cô rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra.”
“Vâng, lần đầu nhìn cháu cũng vậy, sao cô lại ở đây thế ạ.”
Nói xong cô liền cười, chẳng phải là cô đã biết mà còn hỏi sao? Vậy tại sao bản thân cô lại ở đây…
“Tôi được mời tới đây, cô cũng vậy phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đúng rồi, cô tên là gì?”
“Cháu tên là Âu Dương Vân.”
“Âu Dương Vân, một cái tên thật tao nhã. Tôi tên là Đàm Tuyết Vân, cô có thể gọi tôi là dì Tuyết Vân.”
“Dạ dạ.”
Âu Dương Vân gật đầu liên tiếp. Cô đưa đĩa thức ăn còn chưa kịp thưởng thức cho bà ta: “Dì, cái này để dì ăn, cháu đi lấy đĩa mới.”
“Được.”
Đàm Tuyết Vân cũng không khách khí, cười tủm tỉm nhận lấy.
Hai người bê chút đồ ăn tới một chiếc ghế sofa đặt ở góc phòng và ngồi xuống, họ vừa ăn vừa nói chuyện: “Cô Âu Dương, cô có bạn trai chưa? Tôi rất hợp duyên với cô, muốn giới thiệu bạn trai cho cô có được không? Con trai tôi, trông đẹp trai lắm đó.”
Miếng bánh thiếu chút nữa khiến Âu Dương Vân mắc nghẹn, cô vội vàng khoát tay: “Không được không được, cháu đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi?”
Đàm Tuyết Vân hình như rất bất ngờ: “Nhìn cô trông rất trẻ, sao mà đã kết hôn sớm vậy?”
“Đúng vậy, cháu mới kết hôn năm nay thôi.”
“Haizz, thật đáng tiếc, còn định giúp cô giới thiệu cho con trai tôi cơ đấy…”
Trong mắt bà ta toát ra niềm tiếc nuối sâu sắc. Âu Dương Vân cười ngượng ngùng: “Cảm ơn ý tốt của dì, có được một người mẹ tinh tế như dì, chắc chắn con trai dì sẽ tìm được một người vợ thật tốt.”
“Ha ha, khéo ăn khéo nói lắm cơ.”
Đàm Tuyết Vân càng đánh giá cao cô hơn nhưng bà ta không đề cập tới việc giới thiệu đối tượng giúp cô nữa.
“Dì làm kinh doanh ạ?”
“Đúng vậy, trước đây tôi kinh doanh ở nước ngoài, gần đây mới về nước.”
“Ồ, thảo nào nhìn một cái là thấy dì giống người phụ nữ mạnh mẽ rồi.”
“Quá khen rồi, tôi đặc biệt thấy ăn ý với cô Âu Dương, không biết hôm nào đó có thể mời cô tới nhà tôi ăn bữa cơm được không?”
Nghĩ tới việc vừa nãy bà ta định giới thiệu con trai cho mình, Âu Dương Vân liền cảm thấy thật khó xử: “Điều này có chút khách sáo…”
Hình như Đàm Tuyết Vân nhận ra tâm tư của cô, liền cười nói: “Yên tâm đi, tôi sống một mình, tôi ly hôn với chồng rồi, con trai đi theo chồng tôi.”
Cô vô tình vạch trần vết thương của nguời khác, Âu Dương Vân rất xin lỗi: “Xin lỗi, cháu không có ý đó.”
“Không có ý đó tức là tôi coi cô đã đồng ý rồi đó? Vậy cuối tuần bảy giờ tối đi, cô tới sơn trang Tịnh Hải tìm tôi, đó là nơi ở mới của tôi.”
“Vậy được, thôi thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Âu Dương Vân thấy bà ấy nhiệt tình quá cũng không tiện từ chối thêm nữa.
Chín giờ ba mươi, buổi tiệc kết thúc. Đàm Tuyết Vân và cô cùng đi ra khỏi nhà của bà Từ. Đứng bên cạnh xe, Đàm Tuyết Vân hỏi: “Cô sống ở đâu, tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, ông xã cháu tới đón.”
“Ồ vậy thì tốt, tôi đi trước đây.”
“Hẹn gặp lại.”
Đàm Tuyết Vân vừa đi trước một bước thì ngay sau đó Nam Cung Phong cũng tới. Anh xuống xe, đi tới bên cạnh Âu Dương Vân với vẻ mặt dịu dàng: “Bà xã, chơi vui không?”
“Cũng tạm được.”
Âu Dương Vân mỉm cười: “Chỉ là ăn chẳng no bụng gì cả, đưa em đi ăn chút đồ ngon đi.”
“Mèo đói ăn.”
Nam Cung Phong cưng chiều vuốt mũi cô một cái, nắm lấy tay cô đi lên xe: “Có làm quen được ít bạn mới nào không?”
Âu Dương Vân gật đầu trả lời: “Có, quen được một dì rất thú vị.”
“Dì?”
“Dạ, nói ra thì đúng là em với bà ấy rất có duyên đấy. Lần trước ở trước cửa trung tâm thương mại Đại Dương, bà ấy làm rơi một chiếc ví được em nhặt giúp và trả lại. Thật không ngờ hôm nay bọn em lại gặp nhau.”
“Tên là gì vậy?”
“Đàm Tuyết Vân.”
“Đàm Tuyết Vân?”
Nam Cung Phong chau mày suy nghĩ: “Hình như chưa từng nghe thấy cái tên này.”
“Bà ấy nói trước đây kinh doanh ở nước ngoài, gần đây mới quay về lại trong nước.”
“Ồ.”
Nam Cung Phong gật đầu không để tâm thêm nữa, sau đó rồ ga, lao vào giữa dòng xe đông nghẹt phía trước.
Nhìn những ánh đèn ngập tràn màu sắc xẹt bên ngoài cửa kính, Âu Dương Vân đột nhiên nói: “Dì Đàm hôm nay nói muốn giới thiệu đối tượng cho em đấy.”
Két…
Nam Cung Phong nahnh chóng phanh xe lại, may mà cô thắt dây an toàn nếu không, phanh gấp như vậy thật khó mà không bị văng ra ngoài.
“Anh làm cái gì thế?”
Âu Dương Vân liếc nhìn anh đầy tứ giận: “Đang yên đang lành sao lại dừng xe?”
“Ba ta nói giúp em giới thiệu đối tượng, em đã trả lời như thế nào?”
Nam Cung Phong chất vấn với vẻ mặt không vui, trong mắt anh tràn đầy sự ghen tuông ghê ghớm
“Em nói…em nói…”
Âu Dương Vân cố ý thừa nước đục thả câu. Rõ ràng cô biết trong lòng Nam Cung Phong đang như lửa đốt, nhưng cô lại có ý muốn kích thích anh.
“Rốt cuộc em đã nói gì?”
“Đợi em suy nghĩ.”
Nam Cung Phong không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, anh đưa tay ôm lấy cổ cô, tức giận hôn lấy cô. Một nụ hôn nồng nhiệt như vũ bão rơi xuống, giống như con người anh: ngang ngược và độc đoán.