Anh nhận lại chiếc vòng ngọc, cố ý hỏi như đùa: "Thể hiện thế nào đây? Cô phải dạy tôi chứ, tôi chưa từng đưa cô gái nào về lại mặt đâu."
Cô trầm giọng: "Không cần cố ý làm gì cả, chỉ cần tỏ ra ân ái một chút là được rồi."
Nam Cung Phong nghe vậy, nở nụ cười châm chọc: "Xem ra người như cô không chỉ tự cho mình là đúng mà còn thích sĩ diện, sống khổ sống sở nhỉ, rõ ràng tôi không có tí tình cảm nào với cô thế mà cô muốn tôi tỏ ra ân ái, cũng giả dối gớm nhỉ."
Âu Dương Vân không để bụng những lời châm chọc của anh. Trong mắt cô, anh và cô là cùng một dạng người thôi.
Quay người về phòng, cô bình tĩnh lại, chuẩn bị bài giảng của ngày mai, đúng chín giờ mười lăm phút, cô gập sách lại, cầm áo ngủ, chuẩn bị tắm rửa rồi lên giường.
Đây là thói quen của một người có giờ giấc sinh hoạt điều độ.
Mở cửa ra ngoài, cô đi thẳng về phía phòng tắm, vừa đi đến cửa đã thình lình bị chặn lại: "Đứng đó."
Cô nghiêng đầu qua, nhìn người đàn ông đang tựa vào sofa chợp mắt kia mà nghi hoặc hỏi lại: "Sao vậy?"
"Cô định làm gì?"
"Tôi đi tắm thôi."
"Ai nói rằng cô có thể dùng phòng tắm này để tắm rửa?"
Âu Dương Vân kinh ngạc mở to mắt, cô máy móc bảo: "Phòng này chỉ có một phòng tắm, tôi không tắm ở đây thì tắm ở đâu?"
"Phòng dành cho khách bên cạnh có phòng tắm, qua đó đi."
Hờ, cô tức giận hừ một tiếng: "Hay là tôi chuyển hẳn qua phòng khách kế bên ở nhé, đỡ phải mất công chạy đi chạy lại, hơn nữa anh nhìn tôi cũng ngứa mắt."
"Bên cạnh là phòng dành cho khách, cô là khách à?"
"Tôi không phải khách, nhưng trong mắt anh, hình như tôi cũng không là gì với anh?"
Nam Cung Phong đứng dậy, lười biếng đáp: "Coi như cô cũng tự lượng sức mình."
Âu Dương Vân buồn bực ôm quần áo tới phòng dành cho khách bên cạnh, đứng dưới vòi hoa sen, cô càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, nếu anh đã ghét phụ nữ đến thế, tại sao phải sắp xếp cho phụ nữ ở trong phòng mình?
Đúng là một kẻ khó hiểu, hành xử lại bạo ngược.
…
Chớp mắt đã đến cuối tuần, điều này có nghĩa là họ phải về lại mặt.
Lúc ăn sáng, mẹ chồng cô nhắc: "Tiểu Vân, quà cáp mẹ đã cho người chuẩn bị cả rồi, tối nay hai đứa có về không thì nhớ gọi điện thoại báo cho mẹ một tiếng nhé."
"Vâng thưa mẹ."
Cô liếc mắt về phía Nam Cung Phong, gương mặt của anh còn u ám hơn cả bầu trời bên ngoài.
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết nhà Nam Cung có tiền có của, nhưng khi nhìn quà cáp được chất lên xe, Âu Dương Vân vẫn thấy kinh ngạc không thôi, cô dường như đã nhìn thấy được nụ cười tham lam của Nguyễn Kim Tuệ.
Chiếc xe khởi động máy, Nam Cung Phong không nói năng gì, khi đi được nửa đường, Âu Dương Vân phải nhắc nhở lần nữa: "Nhớ thể hiện cho ân ái một chút nhé."
"Sẽ cố hết sức." Anh hờ hững nhìn thẳng về phía trước, căn bản không coi trọng chuyện về nhà vợ lại mặt.
Khi đến nơi, từ xa đã nhìn thấy hai hàng người ra tận cửa đón tiếp, hàng sau là người giúp việc trong nhà Âu Dương, hàng trước là vợ chồng Âu Dương Trường Phong và cô con gái bảo bối Âu Dương Kiều của họ.
"Ôi chao, ngày ngóng đêm trông, cuối cùng cũng ngóng được con gái chúng ta về nhà rồi."
Nguyễn Kim Tuệ phô trương bước lên trước ôm Âu Dương Vân, Âu Dương Vân ngoài mặt thì cười đấy, nhưng trong lòng chỉ thấy kinh tởm như nuốt phải một con ruồi.
"Con rể Nam Cung, mừng con đến đây."
Âu Dương Trường Phong ân cần đưa tay ra, vẻ nịnh nọt không thể rõ hơn được nữa.
Nguyễn Kim Tuệ cũng thức thời mà tiến tới, hết lời khen con rể là người tuấn tú, lịch sự, con gái bà ta có phước lắm mới có thể gả cho người đàn ông tốt như anh. Âu Dương Vân chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không khỏi tự thấy trào phúng, đây là nhà mẹ đẻ của cô, nhưng làm gì có người nào ở nhà này là người thân của cô...