Vừa xuống máy bay, đến nhà mình còn chưa về đã chạy thẳng đến địa điểm tổ chức tiệc, chỉ để nhanh chóng gặp mặt người trong lòng. Thế mà thứ chào đón anh ta lại là cục diện như sấm sét giữa trời quang này đây.
"Hiệu trưởng Giang, sao anh có thể làm ra hành động thất thố như vậy trước mặt bao nhiêu người?"
Âu Dương Vân xuống xe, đứng sau lưng anh, chất vấn anh với vẻ khiển trách.
"Thất thố?" Giang Hựu Nam quay đầu lại, phẫn nộ gào lên: "Nếu như người em yêu tha thiết đột nhiên kết hôn với người khác, mà em không hề hay biết gì, trong tình huống ấy, em có thể lí trí được không?"
"Em đã nói rất nhiều lần rồi, em và anh không hợp nhau, về công thì anh là lãnh đạo của em, về tư thì chúng ta chỉ có thể coi như bạn bè bình thường. Trước kia anh không sợ người khác nghi kỵ thì thôi đi, nhưng bây giờ em đã là phụ nữ có chồng, xin anh suy nghĩ cho lập trường của em một chút, đừng khiến em khó xử thêm."
"Với anh thì không hợp, với Nam Cung Phong thì hợp? Nam Cung Phong là người như thế nào em có biết không?"
"Em biết rõ."
"Biết rõ mà còn muốn gả cho anh ta? Lẽ nào trong mắt em, anh tệ hại đến thế, tệ đến mức không thể sánh với một người đàn ông coi hôn nhân như trò trẻ con? Hay em cũng chỉ như tất cả các cô gái tầm thường khác, chỉ xem trọng tiền của anh ta?"
Âu Dương Vân ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt một lúc lâu rồi mới lạnh lùng lên tiếng: "Anh nói đúng, em cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường, luôn luôn là vậy, cho nên sau này đừng nghĩ về em hoàn hảo như vậy."
Quay người vô tình bỏ đi, người khác nhìn về cô như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô biết rõ mình đang làm gì.
Giang Hựu Nam nhìn những bước chân kiên định rời đi của cô, trái tim như bị nhào cùng một đám mảnh thủy tinh, đau đến mức máu thịt lẫn lộn, anh gào lên khản cả giọng: "Âu Dương Vân, em tưởng rằng em nói như vậy anh sẽ từ bỏ em sao? Nếu như có thể từ bỏ em dễ dàng thế, anh đã không yêu em đến bây giờ!"
Sự cố chấp của Giang Hựu Nam từng có một dạo khiến cô cảm động, nhưng điều đó không liên quan gì đến tình yêu, trong thế giới của Âu Dương Vân không có tình yêu, chỉ có thù hận.
Trong dinh thự Bạch Vân, bà Nam Cung đang sầu đến mức sắp rụng sạch tóc. Hai tiếng đồng hồ trước, con trai bà phừng phừng lửa giận quay về nhà, bà vốn dĩ định ngăn lại, nhưng anh đã buông lời tàn nhẫn trước. Ai cũng không được phép nhắc đến ba chữ Âu Dương Vân với anh, nếu không anh sẽ lập tức ly hôn với người phụ nữ đó!
Cứ như thế, cả nhà không ai dám hỏi han gì, họ đều hiểu rõ tính tình Nam Cung Phong, lúc tức giận thật thì chuyện gì cũng làm được.
"Mẹ, hình như anh trai con chưa từng giận cô gái nào dữ dội đến mức này nhỉ?"
Nam Cung Tình Tình nghĩ mãi mà nghĩ không ra nên hỏi mẹ ngồi bên cạnh, trong hai tiếng đồng hồ, cô bé cứ trăn trở mãi về vấn đề này.
"Đúng thế, đúng là khiến người ta lo lắng mà, hai đứa này sao cứ ra ngoài là lại mâu thuẫn thế nhỉ?"
"Mẹ nói xem, có khi nào chị dâu lại bị anh trai con quẳng lại bên đường rồi không?"
"Có thể lắm chứ, thôi để mẹ bảo đám Tiểu Tứ ra ngoài tìm kiếm."
Bà Nam Cung đang định đi dặn dò người giúp việc thì Âu Dương Vân đã quay về, Nam Cung Tình Tình tinh mắt phát hiện ra cô trước, cô bé đứng dậy hô lên: "Chị dâu, chị đã về rồi..."
"Mẹ, Tình Tình." Âu Dương Vân đi đến giữa sofa, cúi đầu nhận lỗi: "Con xin lỗi, để mọi người phải lo lắng rồi."
"Không sao, quay về là tốt rồi, chỉ có điều, hai đứa lại làm sao thế?"
Mẹ chồng cô chỉ lên tầng, Âu Dương Vân ngầm hiểu ra ngay, vâng dạ hỏi: "Anh ấy giận lắm ạ?"
Cô em chồng giành trả lời trước: "Đâu chỉ là giận, anh ấy suýt đã đánh em và mẹ một trận đó."
"Tình Tình, đừng dọa chị dâu con, làm gì đến mức ấy."
Bà Nam Cung trừng mắt nhìn con gái rồi tiếp tục nhìn về phía con dâu: "Nhưng mà, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến nó giận đến vậy? Thằng nhóc này tuy rằng trước kia cũng tức giận đấy, nhưng không đến mức nghiêm trọng như hôm nay."
Âu Dương Vân nở nụ cười gượng gạo: "Mẹ, không có chuyện gì lớn đâu, con tự giải quyết là được, con lên tầng trước..."