Sau khi Nam Cung Nhữ Dương nói xong, Triệu Tịch Lận liền tiếp tục --
“Chuyện hai mươi mấy năm trước mẹ không biết, nếu không phải sau đó Hồng Diệu Châu tới tìm mẹ, mẹ nghĩ đến chết mẹ cũng không biết lúc còn trẻ ba con đã từng ngoại tình, chuyện sau khi Đường Huyên đã rời đi, có một ngày, mẹ nhận được một lá thư nặc danh, bên trong có kẹp một tấm ảnh đã ố vàng, là chứng cứ ba con và Hồng Diệu Châu từng sai lầm, trên đó có để lại thời gian và địa điểm, hẹn mẹ ra gặp mặt bàn chuyện, mẹ nén nỗi phẫn nộ sâu đậm đi đến chỗ hẹn, cũng đến lúc đó mới biết, người phụ nữ trong hình lại chính là mẹ của Đường Huyên mà suýt nữa đã thành con dâu mẹ, bà ta là một người phụ nữ rất phách lối, vừa gặp đã châm chọc chuyện chồng mẹ năm đó phản bội mẹ, mà mẹ vẫn còn đang mơ hồ, mẹ làm rùm beng lên với bà ta, bà ta lại đột nhiên nói, mẹ có biết ba Đường Huyên là ai không? Chính là chồng mẹ Nam Cung Nhữ Dương, lúc đó mẹ liền bối rối, căn bản không chấp nhận được lời của bà ta, mẹ kêu bà ta lấy chứng cứ ra, bà ta nói chồng bà nghĩ đủ mọi cách để ép con gái bà ta chính là chứng cứ tốt nhất, bởi vì ông ấy biết rõ Đường Huyên và Nam Cung Phong là anh em cùng cha khác mẹ, sau đó liền bắt đầu đòi mẹ tiền để bịt miệng, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nghĩ đến tình trạng lúc đó của con, đã không chịu nổi bất kì kích thích nào, mẹ đành cắn răng chịu đựng, cho bà ta một khoản tiền, để bà ta vĩnh viễn biến mất, nhưng người phụ nữ này quá tham lam không biết chừng mực, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, tổng cộng bà ta yêu cầu mẹ cho bảy lần tiền để bịt miệng, mẹ vốn muốn làm cho ra nhẽ với ba của con, nhưng nghĩ chuyện đã qua lâu như vậy rồi, gây gổ nữa thì có ý nghĩa gì, để bảo vệ tình nghĩa vợ chồng nhiều năm yêu thương nhau của ba mẹ, mẹ còn không cả nói với ba con, định đem bí mật này mang vào trong quan tài, nhưng mẹ cũng bắt đầu hoài nghi Đường Huyên có phải thật sự là máu mủ của ba con không, mẹ tìm người điều tra, kết quả điều tra làm mẹ cực kỳ tức giận, ba con quả thực từng quan hệ với Hồng Diệu Châu kia, nhưng đứa bé kia lại không phải của ông ấy, một người không rõ ba nó là ai lại khiến nhà họ Nam Cung chúng ta kiếm tiền thay cô ta, cực tức này mẹ không nuốt trôi, lúc đó mẹ gọi mấy người tới, để bọn họ đi dạy dỗ người phụ nữ dối trá kia một chút, mẹ chỉ kêu bọn họ giáo huấn bà ta một chút, chứ không kêu bọn họ giết người diệt khẩu, nhưng hai người kia lại táy máy trên xe nhà họ Đường, khiến hai người xảy ra tai nạn xe cộ mà chết...”
Triệu Tịch Lận che mặt khóc lên: “Lúc đó mẹ biết được tin này đã vô cùng tự trách, tuy là bọn họ chết ngoài ý muốn, nhưng mẹ hoàn toàn không thể thoát khỏi trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân sau này mỗi ngày mẹ đều tụng Kinh niệm Phật.”
Sự thật cuối cùng cũng rõ ràng, Nam Cung Phong vẫn không thể vì vậy mà tha thứ cho ba mẹ hai tay dính đầy máu tươi, anh đau lòng nói: “Dù hai người có bất đắc dĩ như thế nào, nhưng sau khi hai người vô tội đó chết đi, tội ác của ba mẹ cũng không thể cứu rỗi được nữa, bởi vì căm phẫn một người, mà giận lây sang con gái của người khác, bởi vì trong lòng không nuốt trôi một cục tức, mà tìm người xả giận thay mình, hai người có từng nghĩ tới, chỉ bởi vì những ý nghĩ và cách làm này của hai người, mà khiến cho bao nhiêu người bất hạnh? Bởi vì hai người, con mất đi người con gái con yêu, bởi vì hai người, cuộc đời của con suýt nữa bị hủy, lại vẫn bởi vì hai người, khiến cuộc sống vất vả lắm mới cải tử hồi sinh của con bị nháo loạn thêm lần nữa, đối với ha người con không thất vọng, mà là tuyệt vọng sâu đậm.”
Cuối cùng Nam Cung Phong liếc mắt nhìn ba mẹ khiến anh tổn thương sâu trong lòng, bỏ lại một câu: “Từ nay về sau cái nhà này, con sẽ không trở lại nữa.” Ngẩng đầu đường hoàng ra đi.
Âu Dương Vân chẳng biết lúc nào đã rơi nước mắt đầy mặt, trong đầu cô vẫn luẩn quẩn câu nói kia của Nam Cung Phong: “Bởi vì hai người, con mất đi người con gái con yêu.” Những lời này giống như quả cầu điện lăn lộn không ngừng trong lòng cô, lăn tới đâu đau tới đó.
Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan của mẹ chồng, cô mới tỉnh táo lại sau khi đờ đẫn, bước chân đuổi theo.
Xe của Nam Cung Phong đã lái ra khỏi cổng lớn của dinh thự, Âu Dương Vân liều mạng đuổi theo, nước mắt gặp gió lạnh không ngừng chảy xuống, cho dù trước mắt hoàn toàn mơ hồ, quyết tâm đuổi kịp Nam Cung Phong của cô cũng chưa từng dao động.
Thể xác và tinh thần của Nam Cung Phong mệt mỏi ngồi trên ghế cạnh tài xế, tâm trạng của anh rất không ổn, ngay cả sức lái xe cũng không có, hiện tại người lái xe thay anh, là tài xế sơ cua trong nhà.
Ánh mắt mệt mỏi nhìn vào gương chiếu hậu, bỗng nhiên thoáng thấy Âu Dương Vân đang rưng rưng nước mắt chạy theo phía sau xe, anh lập tức mở miệng: “Dừng xe.”
Tài xế dừng xe lại, anh đẩy cửa xe ra bước xuống, lẳng lặng chờ Âu Dương Vân chạy tới chỗ anh.
Âu Dương Vân chạy đến cách anh 50 mét thì dừng lại, sau đó, cô nước mắt lưng tròng mà nhìn thẳng vào anh, ai cũng không tiến lên một bước về phía đối phương, cứ thế yên lặng nhìn nhau, qua rất lâu sau, Âu Dương Vân mới di chuyển hai chân như đổ chì, từng bước một đến gần anh, đi tới trước mặt anh, cô đỏ mắt đau lòng hỏi: “Từ nay về sau cái nhà này, anh sẽ không trở lại nữa, vậy em ở trong nhà này, nên làm sao bây giờ?”
Nhớ tới một câu kia, nơi có anh chính là nhà của em, nước mắt cô chợt rơi như mưa.