“Nam Cung Phong, anh có biết là anh rất bất thường không hả? Đối với anh mà nói, thì tôi là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vậy nửa đêm canh ba anh còn chạy đến đây là thế nào?”
“Tự cô thấy mình không đáng giá, nên mới sa đọa như vậy à?”
Sắc mặt Nam Cung Phong trầm xuống như thể sắp có sấm sét bão tố kéo đến đây tới nơi. Trên đường đi anh luôn suy nghĩ xem phải xin lỗi người con gái này như thế nà, nhưng cô lại cho anh xem một cảnh tưởng mà anh không hề muốn thấy.
“Chú ý cách dùng từ của anh, tôi sa đọa thế nào?”
Anh giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay lên: “Mười hai giờ đêm rồi còn thân mật với đàn ông ở dưới nhà bạn mình. Cái này không phải là sa đọa thì cô nói xem phải gọi là gì đây?”
“Thứ nhất, chúng tôi không có thân mật gì cả. Thứ hai, dù anh ấy có làm gì với tôi, thì đó cũng là chuyện riêng của hai chúng tôi, chứ liên quan gì tới anh?”
Âu Dương Vân sắc bén phản bác lại, khiến cho huyệt thái dương của Nam Cung Phong đột nhiên giật giật.
“Nói như vậy là cô thừa nhận gian tình giữa hai người rồi đúng không?”
Hơ, như nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời, Âu Dương Vân lý lẽ hùng hồn ngẩng đầu lên nói: “Không lẽ chỉ có anh mới được tìm đàn ông cho tôi, còn tôi thì không được tự tìm cho mình à?”
“Cô là một giáo viên dạy dỗ người khác, nói ra những lời như vậy không thấy hổ thẹn sao? Phản bội người chồng ở nhà để ra ngoài gian díu với người khác, rồi vẫn còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng à!”
“Người phải thấy hổ thẹn là anh mới đúng, là anh dùng hai tay dâng vợ mình cho người khác trước, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Cô đừng lấy lỗi lầm mà người khác hiếm khi phạm phải ra để làm lý do cho sự buông thả của mình. Mang dòng máu đê tiện từ trong xương tủy, thì dù không xảy ra chuyện này cũng vẫn sẽ đê tiện như vậy thôi.”
Nam Cung Phong vừa nói dứt câu liền thấy hối hận ngay. Rõ ràng anh đến đây là để xin lỗi cô, thế nào mở miệng ra lại là những lời nói thêm dầu vào lửa thế này!
Âu Dương Vân rõ ràng là rất tổn thương, hai mắt cô có một lớp sương mỏng mù mịt. Chảy trong mình dòng máu đê tiện, lời nói này, Âu Dương Kiều đã chế nhạo cô rất nhiều lần, nên cô đã miễn dịch từ lâu rồi. Nhưng nghe chính miệng Nam Cung Phong nói ra lại khiến cô cảm thấy buồn chưa từng thấy.
Có lẽ vì dù cho tất cả mọi người trên thế giới này đều coi thường cô, nhưng chí ít người chồng trên danh nghĩa này thì không nên như vậy.
“Nếu như đêm hôm khuya khoắt anh chỉ đến để chế giễu tôi, vậy thì chúc mừng anh, anh làm được rồi đó.”
Âu Dương Vân quay người lặng lẽ bỏ đi, nhìn bóng lưng bi thương của cô, Nam Cung Phong thật sự hận không thể tự tát cho mình một cái.
“Lần sau, sẽ không như vậy nữa.”
Mang theo sự tự trách sâu sắc, Nam Cung Phong bước nhanh lên phía trước, chắn lối đi của cô.
“Không gì cơ?”
Cô ngước cằm lên, bình tĩnh hỏi.
“Sẽ không lấy Âu Dương Vân ra để đánh cược với người khác nữa.”
Trong lòng Âu Dương Vân thoáng rung động, nhưng cô lại không nói gì, mà chỉ chầm chậm đi qua trước mặt anh.
Nam Cung Phong thấy cô không có động tĩnh gì, cuối cùng dưới tình thế cấp bách, anh cũng bỏ xuống lòng tự tôn của mình mà nói lớn lên: “Tôi xin lỗi…”
Cho dù phải chờ đợi rất khổ cực, nhưng may mà cô cũng đã đợi được rồi, Âu Dương Vân có hơi kích động tới mức muốn rớt nước mắt. Cô vẫn tiếp tục im lặng, nhắm mắt đi về phía trước, cho đến tận khi hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Các loại cảm giác thất bại, cảm giác trở thành vô hình và cảm giác đau đớn trên cơ thể đan xen với nhau. Cuối cùng Nam Cung Phong cũng tin vào một câu nói là: Ông trời sinh phụ nữ ra là để đày đọa đàn ông.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, anh từ công ty về nhà. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy có một người con gái đang ngồi trên ghế sofa, đồng thời, trong lòng anh đột nhiên tốt hẳn lên.
Âu Dương Vân rõ ràng không quá vui khi nhìn thấy anh, ánh mắt hai người thoáng giao nhau, rồi cô liền thơ ơ dời mắt sang hướng khác.
Đến bữa tối, không khí mới khôi phục lại sự sôi nổi như ngày trước. Em gái anh thì nói chuyện thao thao bất tuyệt, còn mẹ anh thì cũng ăn ngon miệng hơn.
Còn về nguyên nhân mà Âu Dương Vân không về nhà mấy hôm nay, trong lòng mọi người đều đã rõ cả, vì thế ai cũng đều rất ăn ý mà không gợi lại nữa.
Bữa ăn vừa kết thúc là Âu Dương Vân đi lên lầu ngay, cô ngồi trong phòng tháo băng gạc trên tay ra, chuẩn bị bôi thuốc rồi thay băng.
Vì cả hai bàn tay đều bị thương, nên cử động rất bất tiện, nhưng cô vẫn cố chấp cắn răng không phiền đến người trong nhà.
Nam Cung Phong dựa vào cánh cửa nhìn cô hồi lâu, mà cô cũng không phát hiện. Không ngờ được là cô gái này lại cố chấp quá mức như vậy.
Khụ khụ…
Anh cố ý ho mấy tiếng để thu hút sự chú ý của cô, anh buông thõng đôi tay khoanh trước ngực, cất bước tiến vào phòng.
“Nếu anh đến tìm tôi để cãi nhau thì ngại quá, bây giờ tôi không rảnh.”
Âu Dương Vân ngước mắt liếc anh một cái, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục động tác trên tay mình.
“Cô coi sự tồn tại của tôi ở đây là để cãi nhau với cô à?” Nam Cung Phong không khách khí túm lấy tay của cô, rồi dịu dàng chưa từng thấy giúp cô bôi thuốc.
Loại ưu ái này ai mà tiêu hóa cho nổi, Âu Dương Vân muốn rụt tay lại, anh liền không vui quở mắng: “Đừng động, tay chân cô vụng về như thế, làm người ta nhìn thôi cũng thấy sốt ruột.”
Thật sự không muốn nói cũng không được mà, Âu Dương Vân thở dài một hơi, rồi ý tứ sâu xa nói: “Anh bị đa nhân cách à? Lúc tốt lúc xấu với người khác như vậy, rất dễ hành hạ người ta đến mức phát điên đấy, anh có biết không hả?”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Anh thản nhiên gật đầu.
“Biết rồi mà vẫn thế à?”
“Tôi đã sâu sắc suy nghĩ lại rồi, cho nên là cô yên tâm đi. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô hết sức có thể.”
“Thật không đấy?”
Cô bỗng nhiên hơi có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Tôi tưởng thái độ của tôi đủ để khiến người khác tin tưởng rồi chứ. Sao, nhìn tôi giống như đang nói dối lắm à?”
“Tôi không nghĩ ra lý do vì sao đột nhiên anh lại muốn đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Bởi vì tôi phát hiện ra là bắt nạt cô cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, còn lao tâm khổ tứ nữa.”
Nam Cung Phong trả lời rất tự nhiên, Âu Dương Vân nhịn không được bật cười nói: “Đúng là rất hao công tốn sức thật. Để bảo vệ quyền lợi của người chồng và chủ nghĩa đàn ông vĩ đại, trên mặt cũng đều nở hoa rồi. Nhưng ba mẹ và Tình Tình có biết vì sao trên mặt anh lại nở hoa không?”
“Cô mà dám nhiều chuyện thì tôi sẽ lập tức thu hồi câu nói vừa rồi lại đấy.”
Quả nhiên đúng như dự đoán, lòng tự trọng của Nam Cung Phong còn lớn hơn cả ông trời. Kể cả có ban cho anh ba thước vải lụa trắng thì anh cũng tuyệt đối không thể nói ra đám hoa nở trên mặt mình là do đánh nhau vì phụ nữ mà có.
Anh giúp cô băng bó lại tay xong thì liền đứng dậy, sau đó như lôi một thứ gì đó trong túi quần âu ra đưa đến trước mặt cô: “Cái này cho cô.”
Âu Dương Vân chợt trừng lớn mắt, đây không phải là chiếc vòng ngọc mà mẹ chồng tặng cho cô hay sao? Tên này lại muốn giở trò gì đây?
“Để làm gì?”
“Miệng vết thương ở cổ tay cô rất lớn, giả sử mà có để lại sẹo thì đeo cái vòng này lên mà che đi.”
Cô bĩu bĩu môi nói: “Định tát tôi xong rồi đền một cái kẹo thật à?”
Nam Cung Phong mất kiên nhẫn liền nhét chiếc vòng vào tay cô: “Cái này đắt tiền hơn kẹo nhiều đấy.”
Âu Dương Vân ngơ ngác nhìn chiếc vòng ngọc được nhét vào tay mình, khóe môi cô nhoẻn lên một nụ cười vui vẻ.
Mấy ngày tiếp theo, dường như Nam Cung Phong thật sư đã suy xét kiểm điểm lại rồi. Thái độ của anh với cô đã khá hơn trước rất nhiều, nên tâm trạng của cô cũng dần theo đó tốt lên.
Thoáng một cái đã đến kỳ nghỉ hè, cuộc sống bận rộn bắt đầu trở nên nhàn hạ. Giữa trưa hôm nay, Âu Dương Vân vừa định đi ngủ một giấc, thì lại bất ngờ nhận được điện thoại của bác mình, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Trong đầu cô bỗng có dự cảm không tốt, có lẽ là vì xưa nay bác tìm cô đều chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cô thay quần áo rồi đi đến điểm hẹn, tại một quán trà ở trung tâm thành phố.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy bác mình ngồi ở dãy đầu tiên. Cô liếc nhìn phía đối diện bác mình, đột nhiên toàn thân cô cứng đờ, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
“Tiểu Vân, ở đây, ở đây.”
Lữ Trường Quý khua cả hai cánh tay vẫy gọi cháu gái mình. Âu Dương Vân hít sâu một hơi, nhấc bước chân nặng như chì đi đến.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi hỏi thăm người ngồi trước mặt bác mình: “Chú Giáp Phú, lâu rồi không gặp ạ.”
Người đàn ông trung tuổi được gọi là chú Giáp Phú liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc lẹm của ông ta tỏa ra sự khôn khéo của một người doanh nhân: “Tiểu Vân, chúng ta lâu lắm không gặp rồi. Tôi còn lo cô gặp sẽ không nhận ra được tôi đấy.”
Âu Dương Vân đặt chiếc túi trong tay xuống, rồi cũng chậm rãi ngồi xuống: “Sao có thể thế được ạ, chú Giáp Phú là ân nhân của cháu, cháu quên được ai chứ chú thì sao có thể quên được ạ.”
“Đúng là hiếm có, cô vẫn còn nhớ được.”
Lý Giáp Phú ý vị sâu xa gật đầu, ông ta nâng chiếc chén sứ trước mặt lên, nhẹ nhấp một ngụm.
Ông ta là một nhà giàu mới nổi, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thuở nhỏ trong nhà rất nghèo khó, tên lúc đó của ông ta cũng không phải là Lý Giáp Phú. Chỉ là sau này qua một lần dốc sức làm ăn rồi giàu lên, ông ta liền đổi tên mình từ Lý Nhị Đản thành cái tên bây giờ, để biểu hiện cho lòng quyết tâm trở thành một người giàu có nhất.
“Chú Giáp Phú lần này đến thành phố B có việc gì vậy ạ?”
Âu Dương Vân lo lắng hỏi.
Bác cô ở bên cạnh liền không vui lườm cô: “Con bé này, biết rõ mục đích người ta đến rồi mà vẫn còn cố hỏi.”
Lý Giáp Phú vẫn điềm nhiên cười cười: “Chắc con bé quên cũng chưa biết chừng. Vì nếu mà nó nhớ thì đã chẳng nhọc công tự tôi phải tìm đến đây rồi.”
Thật lòng mà nói, nếu hôm nay ông ta không đột nhiên xuất hiện, thì Âu Dương Vân đã thật sự quên mất vận mệnh của mình vẫn còn đang nằm trong tay của người đàn ông này rồi.
“Thời gian này cháu hơi bận nên không về thăm Mộng Long được.”
“Là bận kết hôn với người khác hả?”
Trái tim cô lộp bộp một tiếng, rồi hung hăng trừng mắt nhìn bác mình. Lữ Trường Quý đón lấy ánh mắt lên án của cháu gái mình, nhưng ông ta vẫn bày ra vẻ mặt vô tội.
“Chú đã biết rồi ạ, cháu cũng đang chuẩn bị thu xếp thời gian để về giải thích với chú.”
“Không cần phải giải thích, cần giải thích điều gì thì bác của cô đều đã nói với tôi cả rồi. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, khi nào thì cô định kết thúc cuộc hôn nhân này để thực hiện lời hứa của mình?”
Chuyện gì đến rồi cũng đến. Dù có hơi không được thấu tình đạt lý cho lắm, nhưng Âu Dương Vân vẫn kiên trì nói: “Cháu xin lỗi chú Giáp Phú, giao ước ban đầu của chúng ta hủy bỏ đi ạ.”
“Hủy bỏ?”
Lý Giáp Phú cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là không nằm ngoài suy đoán của ta, bây giờ cháu được gả vào nhà giàu, đủ lông đủ cánh rồi nên nghĩ giao ước ban đầu của chúng ta có thể xóa bỏ đúng không?”
“Cháu rất xin lỗi vì đã làm trái với giao ước như thế, nhưng bây giờ cháu thực sự không có cách nào để thực hiện lời hứa đó cả. Số tiền ba trăm bốn mươi triệu đó, cháu sẽ trả lại gấp đôi cho chú, mong chú hãy bỏ qua cho cháu.”