"Tôi đi thu dọn đồ đạc, anh chẳng phải muốn đuổi tôi đi còn gì?"
"Ồ, bỏ cuộc dễ dàng thế à? Hai hôm trước còn ôm quyết tâm chết cũng phải chết ở đây phản kháng cùng tôi cơ mà? Tối nay dễ dàng bỏ cuộc thế, trừ khi người đàn ông kia đã hứa hẹn với cô gì đó, khiến cô cảm thấy mình có đường lui rồi chứ gì?"
"Rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin? Tôi và anh ta không phải kiểu quan hệ mà anh nghĩ đâu."
"Tôi chỉ tin những gì tôi tận mắt nhìn thấy."
Âu Dương Vân đối diện với vẻ hùng hổ gây sự của anh mà cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cô thốt lên: "Không phải anh đang ghen đấy chứ?"
"Hờ, ghen?" Nam Cung Phong châm chọc chỉ vào phòng tắm: "Đi soi gương cái đã rồi hẵng nói."
"Không cần đâu, trong phòng tôi có gương."
Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái, bước vào căn phòng mật thất tù túng như cái lồng. Nam Cung Phong cũng theo cô vào, cô nhắc nhở với vẻ không vui: "Tôi phải nghỉ ngơi, bây giờ đã muộn lắm rồi."
"Hóa ra cô cũng biết bây giờ đã muộn lắm rồi à, tôi cứ tưởng cô không có ý thức gì về thời gian cơ, quậy một trò cười như thế mà cô vẫn dám ngủ ở đây à?"
Âu Dương Vân hít thở thật sâu: "Tôi nói thu dọn đồ đạc rồi đi thì anh bảo tôi có gian tình với người ta, bây giờ tôi không đi nữa thì anh lại bảo tôi vẫn dám ngủ ở đây? Nam Cung Phong, rốt cuộc anh muốn gì?"
Nam Cung Phong nghiêng đầu: "Sao? Tức giận rồi à? Cô cũng biết tức giận cơ à?"
"Sao tôi lại không thể tức giận? Là người ai mà không biết tức giận, chỉ là có thể nhịn hay không thôi!"
"Thế thì cô nhịn đi, không phải cô nhẫn nhịn giỏi lắm sao?"
"Nếu như là chuyện khác thì tôi có thể nhẫn nhịn, anh bắt tôi sống ở cái nơi quỷ tha ma bắt này tôi cũng không nói gì, nhưng anh cứ bôi nhọ sự trong sạch của tôi hết lần này đến lần khác, tôi không thể nhịn được nữa rồi."
"Nơi quỷ quái này?" Nam Cung Phong nhướn mày với vẻ không thể tin nổi: "Cô đang phàn nàn với tôi là nơi cô ở hiện tại khiến cô rất không hài lòng?"
"Anh cảm thấy tôi nên hài lòng sao? Mấy người vợ trước của anh thấy hài lòng sao?"
Anh tùy tiện nhìn xung quanh một lượt, gật đầu: "Hài lòng chứ, phòng này thiết kế độc đáo như thế, ánh sáng lại đẹp, có gì mà không hài lòng?"
Âu Dương Vân nở nụ cười châm chọc: "Nếu anh đã thấy tốt thì hai chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, tôi ở phòng bên ngoài, anh ở trong đây."
"Nói đi nói lại, cô chẳng qua chỉ muốn ngủ cùng tôi chứ gì, tôi không để cô đạt được mong muốn đâu."
"Ai muốn ngủ cùng anh? Anh còn nói tôi tự cho mình là đúng, tôi thấy anh đúng là trò giỏi hơn thầy đấy."
"Cô không muốn ngủ cùng tôi thì phàn nàn chuyện sống không tốt làm gì? Lại còn kêu gào đòi ra bên ngoài, biết thừa tôi có bệnh sạch sẽ, ghét những thứ mà phụ nữ từng chạm vào, lại còn khích bác tôi kiểu biến tướng như thế, đúng là tấm lòng Tư Mã Chiêu, hừ."
Âu Dương Vân hoàn toàn cạn lời, cô day day trán: "Phải thế nào anh mới chịu tha cho tôi, anh cứ nói đi, tôi nhận thua là được chứ gì?"
Cô thực sự bị anh giày vò đến mức sức cùng lực kiệt, không còn hơi đâu đấu đá với anh nữa, chỉ có thể giơ cơ trắng đầu hàng.
"Nếu tôi mà đuổi cô đi như thế thì ba mẹ và em gái tôi bị cô lừa dối đến mức đầu óc rối tinh rối mù sẽ dùng cái chết để đe dọa, cho nên vì sự bình yên của cái nhà này, tôi tạm thời tha cho cô một lần. Lần sau mà còn dám chạy trốn cùng thằng đàn ông khác trước mặt tôi, hay là liếc mắt đưa tình, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, cũng không tha cho cả nhà mẹ đẻ của cô đâu."
"Biết rồi."
Âu Dương Vân nghẹn lửa giận trong lòng, vì muốn Nam Cung Phong nhanh chóng kết thúc sự giày vò với mình mà cố nhịn không để cho nó bùng phát.