Cậu ta bất lực ngước mắt: “Không sao.”
“Không cần phải đau lòng khổ sở vì loại phụ nữ này, nên thấy mình may mắn vì đã phát hiện ra sự không chung thủy của cô ta trước khi cưới về, tránh cơ hội cô ta đội mũ xanh lên đầu mình.”
“Như bây giờ cũng khác gì đội nón xanh đâu?”
Quý Phong trào phúng cười cười.
“Ít ra sau này sẽ không, nếu như hôm nay cậu không thấy rõ sự phản bội của cô ta, không biết cậu còn phải đội cái nón xanh này bao lâu nữa.”
Tình cảm hai năm cứ như vậy đổ sông đổ bể, trong lòng Quý Phong nhỏ máu, từ nay về sau cậu ta sẽ không tin vào tình yêu nữa, càng sẽ không tùy tiện trao trái tim mình cho một ai.
Vốn dĩ tưởng là chuyến du lịch ba ngày ngọt ngào, vì chuyện tan vỡ tình cảm của Quý Phong mà qua loa xong việc, sau khi trở về Quý Phong xin Nam Cung Phong cho nghỉ một tháng, cậu ta cần thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng rối bời và những tình cảm phiền phức này.
Quý Phong xin nghỉ là Nam Cung Phong xui xẻo rồi, những chuyện vốn dĩ không cần anh hỏi tới thì giờ anh đều phải tự tay làm, ngày nào anh cũng đi sớm về trễ, về nhà rồi còn phải làm việc đến khuya, rốt cuộc Âu Dương Vân không chịu nổi nữa.
“Đã một tuần rồi chúng ta không ăn cơm tối cùng nhau rồi có biết không?”
Cô đứng trước bàn đọc sách của Nam Cung Phong, có chút trách móc mà nhắc nhở.
Nam Cung Phong tí tách gõ bàn phím máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình trả lời: “Gần đây anh bận quá.”
“Ha, trước đây còn nói em quan trọng hơn công việc, xem ra đều là dối lòng.”
Lúc này anh mới ngước nhìn cô, vẫn thản nhiên hỏi: “Em đang giận anh lạnh nhạt với em sao?”
Âu Dương Vân tức giận lườm anh một cái: “Không phải giận anh lạnh nhạt với em, là không đành lòng nhìn anh vất vả như thế.”
“Ài, Quý Phong xin nghỉ phép, anh thân là chủ tịch công ty, không vất vả sao được?”
“Không phải anh còn có hai thư ký xinh đẹp sao?”
“Bọn họ chỉ xử lý mấy chuyện đơn giản thôi, mấy việc Quý Phong phụ trách đều là chuyện cơ mật của công ty, không thể tùy tiện giao cho người khác xử lý.”
“Ồ…”
Âu Dương Vân chợt liếc nhìn Nam Cung Phong mệt mỏi chau mày, đột nhiên lí nhí hỏi: “Hay là, em giúp anh được không?”
“Em?”
“Đúng vậy, đừng có coi thường em, em từng học quản trị và kinh doanh đấy.”
Nam Cung Phong suy nghĩ mấy giây, nghĩ tới chuyện rất lâu trước kia Âu Dương Vân đối phó với Âu Dương Trường Phong, có vẻ như thật sự có chút đầu óc làm ăn, không khỏi đồng ý: “Được đấy, nếu em cảm thấy ở nhà buồn chán thì giúp anh cũng tốt.”
Thực ra anh cũng có một chút lòng riêng, chính là có thể ngắm Âu Dương Vân nhiều hơn một chút.
Trên thực tế năng lực tiếp thu và học hỏi của Âu Dương Vân hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của anh, chỉ vẻn vẹn nửa ngày đã nắm rõ quy trình hoạt động.
Nam Cung Tình Tình biết chuyện của Quý Phong và Dương Văn Lệ rất nhanh, cô hối hả đi đến công ty, vừa thấy Âu Dương Vân đã hỏi: “Chị dâu, Quý Phong đâu rồi?”
Âu Dương Vân lắc đầu: “Chị chỉ biết là nghỉ phép rồi, nhưng cụ thể là đi đâu thì chị không rõ lắm.”
Tình Tình chau mày: “Vì sao hôm đó không dẫn theo em?”
“Dẫn em theo thì chuyện đâu có thuận lợi như vậy.”
“Em đâu có phá hỏng.”
Âu Dương Vân đang bận làm, không tập trung trả lời: “Đều là chuyện qua rồi, còn truy cứu làm gì.”
“Vậy chị thật sự không biết Quý Phong ở đâu sao?”
“Thật sự không biết, nếu chị biết chị lại không nói với em sao?”
Thấy chị dâu không giống như nói dối, Nam Cung Tình Tình hơi nghiêng cằm: “Em đi hỏi anh em, chắc chắn anh ấy biết.”
Cô đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu hỏi: “Anh, Quý Phong đi đâu vậy?”
Nam Cung Phong còn chẳng liếc nhìn Tình Tình, thản nhiên trả lời: “Không biết.”
“Không thể nào! Sao anh có thể không biết chứ? Anh không muốn nói em biết thì có?”
Nam Cung Tình Tình tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Sao anh biết được? Anh đâu phải con giun trong bụng cậu ta.”
“Vậy anh ấy muốn đi đâu chí ít cũng phải nói anh biết chứ!”
Nam Cung Phong thở dài: “Cậu ta lớn rồi, có cuộc sống riêng của mình, không phải cái gì cũng nói với anh, còn em nữa, bây giờ em còn đang học đại học, nên đặt bài vở lên hàng đầu, đừng cả ngày chỉ biết xoay quanh một người đàn ông.”
Cho dù Nam Cung Tình Tình xin xỏ như thế nào, Nam Cung Phong cũng khẳng định không biết, kết quả điều muốn hỏi không hỏi được, còn vô tình bị mắng cho một trận.
Âu Dương Vân nhìn thấy em gái chồng thẫn thở từ phòng làm việc của Nam Cung Phong đi ra liền đi tới hỏi: “Sao vậy? Không hỏi được à?”
Cô khóc sụt sùi gật đầu: “Vâng, anh ấy không nói với em, em có thể nhìn ra trong mắt anh ấy là rõ ràng anh ấy biết mà…”
Âu Dương Vân thở dài một hơi, an ủi em chồng: “Em về trước đi, chuyện này giao cho chị.”
“Chị dâu, chị có thể hỏi giúp em sao?”
“Chỉ cần anh ấy biết, nhất định chị sẽ hỏi được cho em.”
Nam Cung Tình Tình cảm ơn ngàn vạn lần rồi đi về nhà, Âu Dương Vân ôm một chồng tài liệu đi tới phòng làm việc chủ tịch, đặt bịch một cái lên bàn: “Lúc nào Quý Phong mới về thế?”
“Sao vậy?”
Nam Cung Phong nghi ngờ, ngước mắt quan sát cô.
“Em sắp mệt chết rồi, vừa lao động không công, không có tiền lương.”
À, Nam Cung Phong cười gian: “Em mới đến có mấy hôm mà? Ba ngày chưa?”
“Sao chưa ba ngày? Hết năm giờ chiều là vừa đủ ba ngày.”
“Anh trả lương cho em được chưa, cao hơn gấp mười lần lương của Quý Phong?”
Âu Dương Vân gật đầu: “Được thì được, nhưng dù sao anh cũng phải nói em biết Quý Phong đi đâu, rốt cuộc khi nào mới về? Để em còn còn tính chứ.”
“Cậu ta đi Lệ Giang rồi, chắc nửa tháng sau mới về.”
“Ồ, biết rồi.”
Âu Dương Vân xoay người ra ngoài, lại như nghĩ tới điều gì mà quay đầu lại: “Anh cho em mượn di động của anh một chút.”
“Làm gì?”
“Gọi điện, điện thoại em hết pin rồi.”
“Điện thoại bàn không gọi được sao?”
“Em muốn mượn di động của anh có được không? Sao hả, trong điện thoại anh có bí mật gì không thể bị em biết sao?”
Nam Cung Phong chẳng biết nên khóc hay nên cười, đưa di động cho cô: “Cho em điều tra thoải mái luôn.”
Âu Dương Vân cầm di động bước nhanh khỏi phòng làm việc, mở danh bạ điện thoại ra, lướt vài lượt mới tìm được số điện thoại khác của Quý Phong, lấy bút ra ghi lại.
Buổi tối hôm đó, nhà Nam Cung nháo nhác cả lên, Nam Cung Tình Tình để lại một tờ giấy, bỏ nhà ra đi.
Nam Cung Phong vừa nhìn thấy tờ giấy nhắn liền quay đầu chất vấn Âu Dương Vân: “Em nói cho nó biết?”
Âu Dương Vân chột dạ gật đầu: “Dạ.”
“Lên lầu cho anh.”
Anh thô lỗ kéo tay cô, nổi giận đùng đùng đi lên lầu, đóng cửa phòng lại khẽ quát: “Ai bảo em nói nó biết?”
“Không ai bảo em nói với nó cả, tự em muốn.”
“Em muốn ăn đòn rồi có phải không? Biết rõ Quý Phong không thích con bé còn để nó đi tìm cậu ta?”
“Tình yêu là phải biết giành lấy, bây giờ là lúc tình cảm của Quý Phong yếu đuối nhất, là một cơ hội rất tốt để Tình Tình bước vào trái tim cậu ta.”
“Em tưởng ai cũng như anh sao? Sau khi tổn thương tình cảm liền tùy tiện để người ta bước vào tim?”
Âu Dương Vân khiếp sợ trừng to mắt, ngửa đầu lên: “Sao hả, anh hối hận rồi?”
“Anh không hối hận, chỉ là Tình Tình khác em, em có thể đao thương bất nhập, nhưng nó thì không thể, nó có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, em để nó đi tìm Quý Phong như thế, nếu Quý Phong nói lời gì quá đáng sẽ là một sự tổn thương nghiêm trọng đối với nó!”
“Tình yêu không thể khống chế được, Tình Tình biết chuyện Quý Phong và Dương Văn Lệ đã đổ bể cũng sẽ không án binh bất động, hôm nay anh có thể ngăn con bé, nhưng ngày mai cũng có thể ngăn sao?”
“Có thể ngăn ngày nào hay ngày ấy.”
“Đây là cách anh trốn tránh, suy nghĩ anh không tin vào em gái mình, nếu đổi lại là em em sẽ không để cho Tình Tình trốn tránh, em nhất định sẽ cổ vũ con bé dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực, chỉ có cố gắng thì dù thất bại cũng là người dũng cảm!”
“Phải, cho nên bây giờ Tình Tình đi rồi, không phải là nhờ em cả sao?”
“Đợi sau này hai đứa nó thành đôi, anh sẽ cảm kích em!”
“Vậy cũng phải có ngày đó mới được!”
…
Nam Cung Tình Tình đến Lệ Giang lập tức gọi số của Quý Phong, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mừng rỡ nói: “Anh Quý Phong, em đến Lệ Giang rồi, anh có thể đến đón em không?”
Quý Phong giật mình, tức giận nói: “Em đến làm gì?”
“Em đến tìm anh, giờ em đang ở sân bay, chưa quen ở đây, anh nhất định phải đến đón em đấy, không gặp không về.”
Không đợi Quý Phong trả lời, Nam Cung Tình Tình cúp điện thoại. Không để cho cậu ta có bất cứ cơ hội từ chối nào.
Nửa giờ sau cô thấy Quý Phong bước xuống từ một chiếc taxi, co chân chạy lại, ôm chặt lấy cậu ta: “Em biết là anh sẽ đến, anh Quý Phong, anh vẫn ổn chứ?”
Quý Phong đẩy cô ra khỏi lòng mình, lạnh lùng nói: “Chiều nay còn có một chuyến bay trở lại, chuẩn bị về đi.”
Vừa nghe cho cô về, Nam Cung Tình Tình liền ngồi sụp xuống đất: “Em không về, em xa xôi chạy đến đây tìm anh không phải là để anh nhìn một cái rồi bảo đi về đi!”
“Vậy em còn muốn làm gì?”
Giọng của Quý Phong lộ ra một chút tức giận.
“Em có chuyện muốn nói với anh!”
Cậu ta kéo cô dậy: “Được, vậy thì tìm chỗ nói, nói xong sớm thì về sớm.”
Hai người đến một quán cà phê, sắc mặt Quý Phong tối lại, mở miệng: “Nói đi, anh nghe đây.”
“Em biết chuyện của anh và Dương Văn Lệ rồi.”
“Cho nên?”
“Anh đừng đau lòng, cô ta không đáng để anh đau lòng!”
“Anh không đau lòng.”
“Anh đi với em đi, em sẽ không phản bội anh!”
Ha, Quý Phong cười giễu cợt: “Em cho rằng chuyện tình cảm có thể tùy tiện thế sao? Muốn ở bên ai là ở bên người đó? Vậy thì anh có gì khác Dương Văn Lệ chứ?”
“Em thích anh rất lâu rồi, không phải là anh không biết.”
“Nhưng anh…”
Quý Phong vừa định nói anh không có tình cảm đó với cô lại nhớ ra Tình Tình không thể bị kích động, liền đổi giọng: “Bây giờ anh vừa thất tình, vẫn chưa tính đến chuyện đón nhận mối tình mới.”
Nam Cung Tình Tình nhếch miệng cười: “Không sao, em có thể chờ anh, bao lâu cũng được.”
Yên lặng một lúc, Quý Phong bất đắc dĩ nói: “Tình Tình, em không cần chờ anh, bây giờ em còn nhỏ, cũng chưa tiếp xúc với đàn ông, chờ sau này em lớn, tầm nhìn rộng hơn rồi em sẽ phát hiện ra còn nhiều người đàn ông tốt hơn anh.”