Bà Nam Cung cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong nhà vốn dĩ ấm áp náo nhiệt, bất chợt lại lặng tanh, sau khi Tình Tình rời đi ai nấy cũng chìm mình trong bóng tối sau không ra ngoài, cho nên đêm hôm đó Nam Cung Phong không về dần dần bị lãng quên, không ai nghi ngờ rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt, một tuần đã qua đi, ông Nam Cung gọi cả nhà vào phòng khách, trịnh trọng nhưng khổ sở tuyên bố: “Bắt đầu từ ngày mai dừng tìm kiếm Tình Tình, trong cái nhà này khôi phục như cũ.”
Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn ba chồng: “Ba, Tình Tình còn nhỏ, nếu không tìm con bé về, một mình em ấy…”
“Có lẽ suy nghĩ của nó là đúng, từ nhỏ đến lớn ba và mẹ con đều nuông chiều nó, đây cũng là lúc để nó bắt đầu học cách tự lập.”
“Nếu nó gặp người xấu thì làm sao bây giờ?”
Để con bé tự lập là không sai, nhưng thế giới này không phải là thế giới tốt đẹp để người ta có thể tùy tiện tự lập.
“Nếu nó đã chọn con đường này, cho dù trải qua những gì cũng phải tự mình gánh chịu, chúng ta không thể nào bảo vệ nó cả đời!”
Bà Nam Cung đau lòng khóc, Âu Dương Vân đi tới ôm lấy mẹ chồng: “Mẹ, đừng buồn, tuy Tình Tình chưa chịu khổ bao giờ nhưng con bé rất thông minh nhanh trí, cho dù rời khỏi sự che chở của ba mẹ thì cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nam Cung Phong ngồi bên cạnh cũng không nói gì, vẻ mặt anh đờ đẫn mà cứng nhắc, từ hôm Tình Tình đi, tròn bảy ngày anh đều là vẻ mặt đó, Âu Dương Vân chỉ nghĩ là vì em gái bỏ đi khiến trong lòng anh khó chịu chứ không biết đây chỉ là non nửa nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là cảm giác tội lỗi trong lòng, cảm giác tự trách không cách nào đối mặt với Âu Dương Vân.
Tuy không phải xuất phát từ sự tự nguyện của anh, nhưng trong lòng anh rõ chuyện đã xảy ra rồi, kết quả quan trọng hơn quá trình.
Cuộc họp gia đình kết thúc, Âu Dương Vân lại an ủi mẹ một lúc nữa mới mệt mỏi lên tầng, rất bất ngờ là đêm nay Nam Cung Phong không liều mạng làm việc nữa mà ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, tâm sự trùng điệp ngồi hút thuốc.
Trên bàn trà trước mặt bày một cái gạt tàn tinh xảo, bên trong đã ném ba, bốn đầu lọc thuốc, vẫn còn lốm đốm vài tàn lửa chưa dập tắt.
“Đêm nay không cần làm việc sao?”
Âu Dương Vân ngồi bên cạnh anh, giọng nói dịu dàng hỏi.
Nam Cung Phong lắc đầu: “Ừ, hơi mệt, đêm nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cô đau lòng nhìn anh, kéo anh đứng dậy: “Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Âu Dương Vân kéo Nam Cung Phong đến ghế tựa ngồi xuống, sau đó đứng phía sau anh, quan tâm bóp bóp vai cho anh: “Em biết Tình Tình bỏ đi anh rất buồn, thực ra suy nghĩ cẩn thận thì ba nói cũng có lý, đây là lúc để con bé học cách tự lập, huống hồ sau khi chuyện Quý Phong giả vờ đón nhận tình cảm của em ấy bị vạch trần, em ấy ở nhà sẽ chỉ đau lòng hơn, thay đổi môi trường vẫn có thể coi là một phương pháp tốt để trị đau lòng.”
Nam Cung Phong không nói gì, cô nói tiếp: “Bây giờ Tình Tình cũng đã phẫu thuật thành công, sẽ không có gì có thể uy hiếp đến tính mạng của con bé tồn tại được nữa, với trí thông minh và độ đáng yêu của con bé, nhất định đều sẽ rất được chào đón.”
Hai bàn tay linh hoạt của cô đột nhiên bị Nam Cung Phong nắm lấy, Nam Cung Phong kéo cô ngồi xuống trước mặt mình, ánh mắt chuyên chú nhìn cô nói: “Tiểu Vân, em tin tưởng anh không?”
Âu Dương Vân ngây ra rồi thản nhiên gật đầu: “Tin chứ, sao thế?”
“Không sao cả, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi.” Anh cong khóe môi cười khổ.
“Đúng rồi, lần trước anh đã gặp Đường Huyên chưa?”
“Gặp rồi.”
“Cô ta có nói gì không?”
“Không nói gì cả, giao chứng cứ cho anh rồi.”
Âu Dương Vân bỗng nhiên trợn to mắt, có chút bất ngờ: “Không thể nào? Đây chính là lợi thế duy nhất cô ta có thể uy hiếp được chúng ta, cô ta lại dễ dàng giao ra?”
“Là thật sự giao ra, em không tin có thể xem thử, trong ngăn kéo ở phòng sách của anh.”
Giọng Nam Cung Phong bình thản nhưng lại không có sức lực, ánh mắt càng có một sự trống rỗng nói không nên lời.
“Chắc không phải là anh có sơ hở gì quan trọng hơn bị cô ta nắm trong tay, cho nên cô ta mới có thể giao chứng cứ ra đấy chứ?”
Âu Dương Vân chỉ nói đùa một câu, ai ngờ trong lòng Nam Cung Phong lại khơi dậy hàng ngàn lớp sóng.
Anh ngắm nhìn cô, rất muốn thẳng thắn nhưng mở miệng ra lại nói là: “Không có đâu.”
Âu Dương Vân cười cười: “Biết là sẽ không có chuyện như vậy mà, chỉ là trêu anh thôi.”
Cô ngồi lên đùi Nam Cung Phong, hai tay vịn cổ anh, nhắm mắt lại nói: “Nếu cô ta đã giao chứng cứ ra, sau này đừng gặp mặt cô ta nữa được không?”
“Được.”
Nam Cung Phong khàn giọng gật đầu.
Rất lâu trước kia khi anh biết bí mật chôn giấu của Âu Dương Vân, anh rất tức giận và không thể hiểu nổi, thậm chí từng vì cô không thẳng thắn bộc lộ mà đau lòng, thất vọng, khi đó anh thật sự không hiểu cô, thậm chí sau đó hai người gắn bó như keo sơn, anh nghĩ tới chuyện cũ vẫn không thể hiểu nổi, cho đến giờ phút này, sau khi mang tâm trạng trải qua chuyện giống vậy anh mới hiểu được, hiểu được nỗi khổ tâm và sự bất đắc dĩ của một người không cách nào thẳng thắn được với đối phương.
“Tiểu Vân.”
“Hửm?”
Âu Dương Vân mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Ngày mai anh phải đi xa một chuyến, chắc là một tháng sau mới về được.”
“Lâu vậy sao? Anh phải đi đâu?”
Ý thức lười biếng của Âu Dương Vân đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi.
“Riyadh.”
“Anh đến đó làm gì?”
“Anh muốn mở một công xưởng dầu mỏ ở đó, một năm trước đã có ý tưởng này rồi.”
“Sao lại phải đi xa như vậy mở công xưởng, không phải chuyện kinh doanh nhà mình đã lớn lắm rồi sao?”
“Người thì thướng hướng chỗ cao, nước thì thường chảy chỗ thấp, doanh nghiệp cũng như vậy, dừng chân ở trong nước là không được, phải mở rộng thương hiệu ra thị trường quốc tế mới là thành công thật sự.”
Tuy Âu Dương Vân chỉ là một giáo viên trung học bình thường, cũng không hiểu chuyện làm ăn lắm, nhưng cô rất rõ một người đàn ông có tham vọng lớn cỡ nào thì sự nghiệp mới có thể lớn như vậy, mà làm người phụ nữ sau lưng một người đàn ông thành công, ngoài ủng hộ vô điều kiện ra thì vẫn là cổ vũ vô điều kiện.
“Ừ vậy được rồi, nhưng một tháng có quá lâu không?”
“Anh cũng không muốn xa em lâu như vậy, nhưng vì xây dựng sự nghiệp, chuyện nữ nhi tình trường chỉ có thể đặt sang một bên.”
Âu Dương Vân mấp máy môi, thử thăm dò: “Hay là em đi cùng anh được không? Dù sao tạm thời em cũng không cần quay lại trường làm việc.”
Cô cho rằng anh sẽ đồng ý giống như lần trước cô đề nghị giúp anh xử lý chuyện công ty, nhưng không ngờ Nam Cung Phong lại không hề nghĩ ngợi đã từ chối: “Không được, lần này đi sẽ vô cùng bận, anh không thể dành thời gian cho em được, huống chi Tình Tình mới bỏ nhà đi, chúng ta cũng đi thì mẹ ở nhà một mình nhất định sẽ rất khó chịu.”
Mặc dù có chút lạc lõng nhưng nghĩ một chút thì đúng là như vậy, em chồng vừa mới đi, mẹ chồng vẫn đang trong lúc đau lòng, lúc này cho dù thế nào cũng nên ở bên cạnh bà.
“Một mình anh phải chăm sóc mình tốt đấy nhé?”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
“Không bận thì nhớ gọi điện cho em, không dám mong một ngày gọi một lần, nhưng ít ra một tuần phải gọi một lần.”
“Được.”
Đêm đã khuya, hai người nằm dài trên giường, Âu Dương Vân gối lên cánh tay Nam Cung Phong, mơ màng nhìn trần nhà tối như mực, thở dài liên tục.
“Không ngủ được sao?”
Cô buồn bã trả lời: “Nghĩ đến giờ này tối mai em phải ở một mình, làm sao có thể ngủ được…”
“Chỉ là tạm thời, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi.”
“Ừm.”
Cô trở mình, quay mặt về Nam Cung Phong, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cơn buồn ngủ dần xông tới, đang lúc mơ màng sắp ngủ lại nghe bên tai truyền đến một câu: “Tiểu Vân, từ khi quen biết em đến giờ anh chưa từng giấu giếm em chuyện gì, nếu có một lần anh có chút giấu giếm em, cũng xin em tha thứ cho anh.”
“Ừm…”
Cô mơ màng đồng ý, giây tiếp theo liền rơi vào giấc mộng.
Sáng hôm sau lúc Nam Cung Phong tỉnh dậy, Âu Dương Vân đã thu dọn xong hành lý của anh, thấy anh tỉnh dậy cô đi tới hỏi: “Có phải đến giờ chúng ta cũng chưa từng chụp ảnh chung không?”
“Hả?”
Nam Cung Phong ngẩn người, chưa kịp hiểu.
“Nhìn vào đây.”
Âu Dương Vân đột nhiên ôm cổ anh, gương mặt áp vào mặt anh, tách một tiếng, điện thoại của Nam Cung Phong đã chụp được một tấm ảnh thân mật của hai người.
“Oa, đẹp đấy đẹp đấy, trước đây chưa từng chụp ảnh chung, bây giờ nhìn thật đúng là có tướng vợ chồng.”
Cô đưa di động đến trước mặt Nam Cung Phong: “Sao hả? Có phải rất đẹp đôi không?”
Nam Cung Phong cưng chiều cười cười: “Ừ.”
“Được rồi, mau dậy đánh răng rửa mặt đi, không sớm nữa đâu.”
Âu Dương Vân không biết được mãi đến sáu giờ sáng Nam Cung Phong mới ngủ.
Cô muốn đưa anh đến sân bay lại bị anh từ chối, nói là sợ đến sân bay sẽ không nỡ để cô đi, kết quả hai người không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời mà tạm biệt từ ở nhà.
Quý Phong lái xe đưa Nam Cung Phong đến sân bay, dọc đường đi Nam Cung Phong không nói câu nào, sau khi đến sân bay anh vỗ vai Quý Phong: “Công ty giao cho cậu, đặt tâm tư vào một chút.”
Quý Phong im lặng gật đàu, khi Nam Cung Phong quay người đi thì nói một tiếng: “Sếp Phong, xin lỗi anh.”
“Sao vậy?”
“Đều tại tôi, nếu không phải vì tôi thì Tình Tình cũng sẽ không bỏ nhà đi, thật sự xin lỗi…”
Mấy ngày nay trong lòng Quý Phong thật sự không dễ chịu gì, mỗi ngày đều tự trách, luôn cảm thấy Tình Tình bỏ nhà đi đều là vì sai lầm của mình.
“Không liên quan đến cậu, đừng áy náy.”
Nam Cung Phong lại vỗ vai cậu ta rồi mới xách hành lý đi vào phòng chờ sân bay.
Khoảnh khắc lên máy bay, trong lòng khó chịu hít thở không thông, bảy ngày này đối với anh mà nói thật sự là một loài dày vò đau đớn, trước đây cho dù công ty bận rộn cỡ nào, mệt đến cỡ nào, về đến nhà chỉ cần thấy Âu Dương Vân thì mọi mệt mỏi cũng sẽ tan thành mây khói, nhưng bây giờ thì không được, anh sợ về nhà, sợ đối mặt với Âu Dương Vân, lúc không thấy cô thì nhớ cô, nhưng thấy cô rồi lại cảm thấy đau khổ, loại tâm lý mâu thuẫn này sắp hành hạ anh phát điên rồi, cho nên anh chỉ có thể tạm thời quyết định lấy chuyện xây dựng công xưởng làm lý do, tạm thời trốn tránh tất cả những chuyện này, hy vọng cho mình thời gian một tháng, điều chỉnh tâm lý ổn định, quên đi những chuyện không vui, một lần nữa quay trở lại trạng thái hạnh phúc khi đối mặt với Âu Dương Vân như trước đây.