“Không phải mẹ tinh mắt, mà là con thể hiện sự yêu mến quá rõ ràng.”
“Vậy mẹ thấy sao?”
“Nếu con thích cô ấy thì mẹ sẽ...”
“Được rồi mẹ, người ta là gái đã có chồng, còn rất tình cảm với chồng nữa kìa.”
“Gái đã có chồng thì sao chứ? Năm xưa mẹ cũng từng là gái có chồng đó, bây giờ không phải lại độc thân rồi sao?”
Giang Hựu Nam trừng mắt: “Mẹ thấy bản thân rất tài giỏi sao?”
Đàm Tuyết Vân ngượng ngùng lắc đầu: “Đâu có, ý mẹ muốn nói là kết hôn thì có sao chứ, chẳng phải ly hôn là xong sao?”
“Mẹ cho rằng ai cũng như mẹ với ba con chắc, tùy tiện kết hôn, sau đó lại tùy tiện ly hôn.”
“Chẳng phải cô ấy kết hôn lâu rồi sao? Vẫn chưa có con cái hả?”
“Chưa.”
“Tốt quá rồi, xem ra con cứ cố gắng thêm còn mẹ sẽ tác động ở giữa thì có lẽ vẫn còn hy vọng đó.”
“Thôi mẹ ơi, ý tốt của mẹ con xin nhận, nhưng chuyện thất đức như vậy tốt nhất đừng nghĩ đến.”
Rinh rinh rinh, rinh rinh rinh...
Điện thoại di động của Âu Dương Vân đặt trên bàn uống trà kêu lên, Đàm Tuyết Vân cầm lên nhìn, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
“Ai vậy?”
Giang Hựu Nam khó hiểu hỏi, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên chữ chồng Nam Cung Phong, liền nghi ngờ hỏi mẹ mình: “Sao vậy mẹ?”
“Nam Cung Phong này, chẳng lẽ là con trai của Nam Cung Nhữ Dương?”
“Vâng ạ.”
Sắc mặt Đàm Tuyết Vân càng thêm khó coi: “Nói như vậy, Âu Dương Vân là con dâu của Nam Cung Nhữ Dương và Triệu Tịch Lận?”
“Dạ.”
Một tiếng bộp vang lên, điện thoại di động rơi xuống sàn nhà, Giang Hựu Nam kinh hãi hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Hựu Nam, con nghe này, mẹ cam đoan với con, nhất định sẽ khiến Âu Dương Vân là của con.”
“Chẳng phải đã nói không cần rồi sao, sao mẹ còn nhắc đến chuyện này vậy.”
Giang Hựu Nam có chút không vui, tuy anh ta thích Âu Dương Vân, cũng khát vọng có thể sở hữu cô, nhưng đàn ông chân chính sao có thể cướp đồ của người khác, sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi để lấy được tình yêu, đây không phải điều anh muốn.
“Không phải là vì con, mà là vì trong lòng mẹ vẫn còn tức giận.”
“Tức? Mẹ tức chuyện gì?”
Giang Hựu Nam nheo mắt.
Bên tai có tiếng bước chân vọng đến, Âu Dương Vân đã đi ra từ phòng vệ sinh, cô nhìn đồng hồ treo trên tường: “Bác à, thời gian không còn sớm nữa, cháu phải đi rồi.”
Sắc mặt Đàm Tuyết Vân đã khôi phục như thường: “Ừ được, vậy để Hựu Nam tiễn cháu về nhé.”
“Thôi ạ, cháu bắt xe về là được rồi.”
“Chỉ tiễn cháu đến cửa thôi mà.”
Đàm Tuyết Vân huých con trai, Giang Hựu Nam đứng lên nói: “Đi thôi, ra khỏi sơn trang Tĩnh Hải, em đi đường em, anh đi đường anh.”
Có lời này của anh, Âu Dương Vân mới yên tâm, nếu để Giang Hựu Nam tiễn cô về nhà, Nam Cung Phong mà thấy thì có mà đại chiến thế giới mất.
Hai người sánh vai đi ra ngoài, bóng đêm bên ngoài vô cùng u ám, một con đường rợp bóng cây dẫn thẳng đến lối ra của sơn trang Tĩnh Hải, hay bên đường trồng đầy cây bạch dương, một cơn gió thổi qua, cành cây lại bị đung đưa kêu lên kẽo kẹt.
“Đêm nay có thể sẽ mưa đó.”
Giang Hựu Nam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phá vỡ sự yên ắng.
“Ừ đúng vậy, sáng nay xem dự báo thời tiết thấy bảo sẽ có mưa.”
“Đúng là không thể ngờ được, mẹ anh vừa về nước chưa đến mười ngày mà đã gặp được người anh thích rồi.”
Âu Dương Vân có chút bối rối: “Đừng nói như vậy, em...”
“Anh biết em là phụ nữ đã có chồng, em có thể chọn người em thích, anh cũng vậy, em đâu thể quản được việc anh thích ai.”
Haiz, cô thở dài, đây là duyên phận gì chứ, có mà là nghiệt duyên.
“Ba mẹ anh... ly hôn rồi à?”
Âu Dương Vân thận trọng hỏi, sợ chạm đến vết thương lòng của Giang Hựu Nam.
“Ừ.”
“Xin lỗi, em không biết chuyện này, lần trước còn nói móc anh có ba làm chức to là tốt rồi.”
Giang Hựu Nam không để ý mà bật cười: “Không sao, ba mẹ anh ly hôn lâu rồi, người biết cũng không nhiều, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
“Bọn họ ly hôn bao lâu rồi?”
“Tám tuổi.”
Ngoài miệng Giang Hựu Nam cười nói như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại có chút đau thương: “Năm anh tám tuổi, họ đã ly hôn rồi, sau đó mẹ anh đến Pháp một mình, còn anh ở với ba.”
“Vậy anh không hận mẹ sao?”
“Hận ư?” Anh tự giễu nheo mắt: “Hận có ích gì chứ? Chúng ta mãi mãi không thể hiểu được thế giới tình cảm của người khác, cho dù đó là người thân của mình. “
Mặt Âu Dương Vân biến sắc liếc nhìn Giang Hựu Nam, cuối cùng cũng hiểu, trên cái thế giới này, không chỉ có cô bất hạnh, mỗi người đều có vết thương ẩn sâu trong lòng, chẳng qua đôi khi, người khác không nhìn thấy mà thôi.
Nam Cung Phong không nhịn được mà nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay, biết xe của Âu Dương Vân hôm nay được đưa đi bảo dưỡng nên anh đã kết thúc sớm buổi tiệc xã giao để đến đón cô, vừa rồi gọi điện thoại một lần thấy cô không nhận, anh liền không gọi nữa, chuẩn bị bất ngờ từ trên trời rơi xuống cho cô.
Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, đột nhiên cơ thể anh cứng đờ, phía trước cách đó khoảng 100m, là anh nhìn nhầm sao? Tiểu Vân của anh và người đàn ông anh ghét nhất đang nói chuyện sao?
Một cơn gió lơn bỗng nổi lên, Giang Hựu Nam lập tức cởi áo khoác trên người, quan tâm choàng lên người Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân cự tuyệt: “Không cần đâu, em không lạnh.”
“Mặc vào đi.”
Giang Hựu Nam đè hai vai cô lại không cho cô cởi, ánh mắt sáng quắc nói: “Không cần cảm thấy nặng nề, đây chỉ là tình cảm của mình anh, em có thể từ chối tấm lòng của anh nhưng đừng từ chối áo của anh.”
Rinh rinh rinh, rinh rinh rinh...
Điện thoại của Âu Dương Vân đột nhiên reo lên, phá vỡ không khí ngột ngạt, cô cúi đầu liếc nhìn dãy số, lập tức nghe: “Alo? Chồng à.”
“Ăn xong chưa?”
“Ừ xong rồi.”
“Bao giờ về nhà vậy?”
“Em về ngay đây.”
“Có người đưa về không? Hay anh đến đón em?”
“Không cần phiền phức đến vậy đâu, em bắt xe về là được rồi.”
“Ừ cũng được.”
Nam Cung Phong dừng lại một chút: “Đi ăn với bác Đàm gì đó à? Có gặp con trai bác ấy không?”
Âu Dương Vân giật mình, vì tránh Nam Cung Phong ghen tuông quá độ, liền tùy ý trả lời: “Không gặp.”
Không phải cố ý lừa anh, chỉ là muốn từ nay về sau không qua lại với bà Đàm Tuyết Vân này nữa thôi.
Cô cần phải quan tâm đến cảm nhận của Nam Cung Phong.
“Alo? Chồng à? Sao không nói chuyện vậy?”
Âu Dương Vân thấy đầu dây bên kia im lặng liền hỏi một câu, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, sau đó, đèn xe nhức mắt liền chiếu đến chỗ cô, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước, khi nhìn thấy người đang ngồi trong xe, sắc mặt liền trắng bệch.